Người đàn ông đột nhiên xuất hiện gây chấn động chính là Đoạn Bằng.
Cách đây không lâu, tin tức Lạc Tiên Tử bị một tên lưu manh hống hách khiêng ra khỏi trường học, bị đánh vào mông đã truyền khắp Học viện võ thuật kinh thành, thậm chí còn có ảnh chụp.
Diễn đàn của học viện gần như bị sập.
Khi nhìn thấy những bức ảnh đó, trái tim của Đoạn Bằng như thể bị đâm bởi những con dao sắc nhọn, trái tim rỉ máu.
Đó là nữ thần của anh ta!
Nhưng ở trong tay Lục Vân, cô ấy lại biến thành một chú cừu ngoan ngoãn!
Đoạn Bằng muốn dùng dao chém Lục Vân thành trăm mảnh!
Không đủ!
Như vậy vẫn không đủ!
Đến mức hôm nay khi đến nhà hàng này và nhìn thấy Lục Vân, Đoạn Bằng lập tức cảm thấy không vui, không nhịn được tới khiêu khích vài câu.
Sự thù địch của Đoạn Bằng rất rõ ràng.
Các thành viên Long gia đều bối rối và chuyển sự chú ý sang Lục Vân.
Thấy Đoạn Bằng không để ý tới mình, Long Thuyên đành nhìn sang Lục Vân hỏi: “Lục tiên sinh, vị này là?”
“Đoạn Bằng, giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành.”
Giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành!
Khi các thành viên trong Long gia nghe được điều này, con ngươi của họ đột nhiên co lại.
Những người có thể giảng dạy tại Học viện võ thuật kinh thành đều có thân phận khác nhau, hoặc là có tài năng xuất chúng hoặc là có bối cảnh vững chắc.
Bối cảnh này là ám chỉ đến Vũ Minh.
Người trước mặt không thể đắc tội.
Long Tế lập tức nở nụ cười nịnh nọt, cầm ly rượu chạy tới trước mặt Đoạn Bằng, nói: “Đoạn tiên sinh, tôi là Long Tế Long gia.
Xin cho phép tôi mời Đoạn tiên sinh một ly.”
Long Tế đang định nâng ly thì thấy Đoạn Bằng liếc ông ta một cái, hừ một tiếng: “Ông cho rằng ông là ai? Cút ra chỗ khác!”
Khi thấy Lục Vân, tâm trạng của Đoạn Bằng đang không tốt.
Lúc này, Long Tế chạy tới nâng ly, không phải tự rước nhục hay sao?
Vẻ mặt của Long Tế cứng đờ, ly rượu trong tay ông ta dừng giữa không trung nhưng sau khi tỉnh táo lại, ông ta vẫn nhấp một ngụm.
Trong lòng u sầu.
Tức giận mà không dám nói.
Sắc mặt của đám người Long Thuyên vô cùng khó coi, sao có thể không nhìn ra Đoạn Bằng đang tới bới lông tìm vết.
Lúc này, Đoạn Bằng đột nhiên liếc nhìn xung quanh, cười lạnh nói: “Chỉ vì trúng tuyển được vào trường mà đã vui mừng đến thế rồi.
Đây là thành tựu mà Long gia đã đạt được sao?”
Các thành viên trong Long gia lập tức đỏ mặt.
Đối với Đoạn Bằng, trúng tuyển chẳng có gì đáng mừng nhưng đối với Long gia lại mang ý nghĩa khác.
Chỉ là bọn họ không dám phản bác.
Đoạn Bằng lại hừ một tiếng, nói: “Long Diệc Tuyết là ai?”
Long Diệc Tuyết vừa mới uống một chút rượu trắng, đầu óc đang choáng váng.
Nghe thấy có người gọi tên mình, cô ấy liền lắc lắc người đứng dậy, ánh mắt mơ màng nói: “Tôi…Tôi là Long Diệc Tuyết.”
Ánh mắt Đoạn Bằng xuyên thấu, khóe miệng hiện lên một tia lạnh lùng: “Được lắm, đợi khi nào cô chính thức tiến vào học viện võ thuật, tôi nhất định sẽ chỉ dạy cô tận tình.”
Trong hoàn cảnh bình thường, khi nghe thấy từ “chỉ dạy tận tình”, người ta sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nhưng với tình huống này, rõ ràng câu nói này không đơn giản như vậy.
Long Diệc Tuyết đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, lúc này cô ấy liền tỉnh rượu và vẻ hoảng sợ tràn ngập trên khuôn mặt.
Mọi người trong Long gia cũng bị sốc.
Làm sao bọn họ có thể không hiểu Đoạn Bằng đã chuyển sự thù địch đối với Lục Vân sang Long Diệc Tuyết.
Đặc biệt là Long Thuyên, sắc mặt cực xấu.
Long Diệc Tuyết là đứa cháu gái bảo bối của ông ta nên ông ta vô cùng ủng hộ cô ấy vào Học viện võ thuật.
Ông ta cũng biết Long Diệc Tuyết sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn vì dù sao cô ấy cũng vào khá muộn.
Thế nhưng loại khó khăn này không bao gồm việc Đoạn Bằng lạm dụng chức quyền.
Đương nhiên là Long Thuyên cảm thấy đau lòng.
Nói xong, Đoạn Bằng quay người lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân.
Sau đó, anh ta quay người rời khỏi tầng 2 của nhà hàng và đi cầu thang lên tầng trên.
Bầu không khí của toàn bộ tầng hai nhà hàng như bị đóng băng.
Các thành viên Long gia đều cảm thấy như có tảng đá đè ngực khiến họ không thở nổi.
Chỉ có Lục Vân vẫn vui vẻ ăn uống.
Đôi môi khô khốc của Long Thuyên khẽ nhếch lên, hỏi: “Lục tiên sinh, ngài có thù gì với người đó không?”
“Tôi có chút mâu thuẫn với thứ rác rưởi đó, ông đừng để bụng.” Lục Vân nhẹ nhàng nói.
Thậm chí vừa rồi Lục Vân cũng chẳng có phản ứng trước hành động khiêu khích của Đoạn Bằng.
Không phải vì Lục Vân hèn nhát mà là anh ta không đủ tư cách.
Sở dĩ Lục Vân ở lại kinh thành là để chuẩn bị gây sóng to gió lớn.
Một nhân vật nhỏ bé như Đoạn Bằng không đủ để tạo cơn sóng to gió lớn này.
Lục Vân có kế hoạch của riêng mình.
Nhưng dường như những lời này đối với mọi người trong Long gia đều là một tin tức chấn động, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sao hắn lại dám nói giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành là rác rưởi.
Cũng may là Đoạn Bằng đã đi lên lầu.
Nếu không để anh ta nghe được những lời này, có lẽ hai bọn họ sẽ đánh nhau tại chỗ.
Long Thuyên cười khổ nói: “Lục tiên sinh, chị bảy của ngài là Lạc Tiên Tử nên đương nhiên là ngài không sợ Đoạn Bằng nhưng vẫn khó có thể đề phòng tiểu nhân!”
Chị bảy của Lục Vân là Lạc Tiên Tử và lão sư của cô là Doãn Thu Thủy, viện trưởng của Học viện võ thuật.
Với mối quan hệ như vậy, đương nhiên là Lục Vân không sợ Đoạn Bằng.
Thế nhưng Long Diệc Tuyết lại khác.
Sắp tới Long Diệc Tuyết bước vào Học viện võ thuật kinh thành với tư cách là sinh viên, nếu như mạo phạm đến Đoạn Bằng, ai mà biết anh ta sẽ làm gì.
Đương nhiên là Long Thuyên rất sợ.
Mọi người đều im lặng.
Đây vốn là tiệc mừng nhưng sự xuất hiện của Đoạn Bằng lại khiến mọi người cảm thấy chán nản.
Lục Vân buông đũa xuống, nhìn sắc mặt Long Diệc Tuyết có chút tái nhợt hỏi: “Chị Long, chị sợ sao?”
“Tôi…”
Trong mắt Long Diệc Tuyết hiện lên một tia do dự.
Lục Vân nói: “Đừng xấu hổ, gặp phải loại chuyện này sợ hãi là chuyện bình thường.
Chị chỉ cần nói cho em biết suy nghĩ thật của bản thân là được.
Chị còn muốn tới Học viện võ thuật không?”
Long Diệc Tuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, rơi vào tình thế rối ren.
.