“Có thể trị được… Thật sự có thể trị được.”
Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến Lục Vân lại nói có thể chữa khỏi bệnh của mình, hơn nữa còn nói hoàn toàn không phải vấn đề khó.
Chuyện này thật sự là niềm vui tột độ đối với Diệp Hướng Vinh!
Từ năm đó tìm bác sĩ trị bệnh không có kết quả, Diệp Hướng Vinh đã hoàn toàn từ bỏ, cho nên dù lần trước nghe nói Giang Thành xuất hiện một vị thần y, ông ta cũng không ôm hy vọng nào cả.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, thần y kia, cũng chính là Lục Vân, chỉ liếc một cái liền nhìn ra bệnh của ông ta, hơn nữa còn nói có thể trị được.
Sao Diệp Hướng Vinh có thể không kích động?
Đời này chưa bao giờ kích động đến như vậy!
Lục Vân lại lạnh nhạt liếc ông ta một cái và nói: “Ông đừng vui mừng quá sớm, tôi chỉ nói có thể trị bệnh khó nói của ông, nhưng tôi không nói sẽ trị cho.”
“Lục Vân, không đúng, Lục thần y, mọi chuyện trước kia đều là tôi không đúng, cậu muốn trách tôi thế nào cũng được, nhưng xin cậu hãy cho tôi cơ hội hối cải để làm lại từ đầu.”
Diệp Hướng Vinh rất cấp bách, thấy Lục Vân vẫn thờ ơ, ông ta lại vội nói: “Chỉ cần cậu có thể trị khỏi bệnh của tôi thì bao nhiêu tiền tôi cũng chịu trả, đúng, cho dù là tặng một nửa sản nghiệp của Diệp gia cho cậu cũng được.”
Ông ta chân thành nhìn Lục Vân, chờ mong Lục Vân trả lời, lại nghe Lục Vân lắc lắc đầu mà nói: “Ông cảm thấy tôi thiếu tiền sao?”
Diệp Hướng Vinh ngẩn ra.
Sau đó ông ta phản ứng lại, đúng vậy, người trước mắt không chỉ là Vân Lộc đại sư, hơn nữa còn là thần y, tùy tiện vung tay là có thể lấy ra một phần công thức chế tạo mặt nạ thần kỳ đến mức kinh sợ thế nhân, hắn thiếu tiền sao?
Hiển nhiên là không!
Đừng nói một nửa sản nghiệp của Diệp gia, cho dù giao ra toàn bộ Diệp gia thì hắn cũng chưa chắc nhìn trúng!
Sơ suất quá!
Diệp Hướng Vinh thầm nôn nóng, thật sự không nghĩ ra mình có thể cho Lục Vân cái gì, ông ta đột nhiên nảy ra một ý, lập tức nói: “Đúng rồi, Lục Vân, Lục thần y, cậu nể mặt tôi là cha của Khuynh Thành, cho tôi một cơ hội đi!”
Lời này vừa vang lên, quả nhiên nhìn thấy Lục Vân lâm vào trầm tư.
Có hy vọng!
Diệp Hướng Vinh mừng rỡ, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, vội vàng gọi điện thoại cho Khương Lam và nói: “Phu nhân, bà mau đến Giang Thành một chuyến, Lục Vân, không đúng, là Lục thần y nói cậu ấy có thể chữa khỏi bệnh của tôi.”
Lúc này Khương Lam còn ở Diệp gia tỉnh thành, bà đã sớm thay đổi cách nhìn đối với Lục Vân, chỉ là không xuống nước được nên không đi theo tới Giang Thành, lúc này nghe thấy Diệp Hướng Vinh nói vậy thì lập tức lạch cạch một tiếng, di động của bà rơi xuống đất.
Căn bệnh khó nói của chồng bà có thể trị được!! Rốt cuộc mình không cần hư không tịch mịch lạnh lẽo một mình nữa sao?
Hốc mắt Khương Lam đã ươn ướt, vội gọi tài xế tới và nói: “Mau! Mau đưa tôi đến Giang Thành! Tôi có việc gấp!!”
Khi Khương Lam chạy tới biệt thự Lục Nhân thì Lục Vân đang ngồi trong phòng khách xem TV, mà Diệp Hướng Vinh lại đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ.