Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm


Sau khi nghe Đoạn Bằng nói xong, Uông Đào liền xua tay nói: "Để bọn họ lên đây!"
Hắn ta muốn xem người đàn ông tên Lục Vân kia rốt cuộc có năng lực gì mà có thể trở thành người đàn ông của Lạc tiên tử.

Niềm hiếu kỳ mãnh liệt này, ngược lại khiến hắn ta nhất thời không để ý đến sự tồn tại của Diệp Vô Địch.

Người quản lý nhà hàng ra ngoài một lúc thì nhanh chóng dẫn hai người thanh niên này lên.

Người quản lý nhịn không được nhìn người thanh niên kia thêm vài lần, anh ta cũng rất tò mò về chàng trai trẻ có thể cưa đổ Lạc tiên tử này.

"Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì cút khỏi đây!" Uông Đào lạnh lùng hét lên.

Sắc mặt người quản lý nhà hàng lập tức thay đổi: "Thật xin lỗi ngài Uông, tôi đi ngay, không quấy rầy ngài nữa.

"
Nói xong, anh ta ngoan ngoãn rời đi.

Từ ánh mắt vừa rồi của người quản lý nhà hàng, Uông Đào đã đoán được ai trong hai người họ là Lục Vân, nên hắn ta chuyển ánh mắt lên người Lục Vân, quan sát hắn một cách cẩn thận.

Một lúc sau.

Uông Đào hừ lạnh nói: "Tôi vốn tưởng rằng Lạc tiên tử thần thánh lắm, hóa ra cũng là kẻ phàm nhân tham mê trai đẹp mà thôi!"
Tính tình kiểu gì vậy chứ…

Không hài lòng về vẻ ngoài của mình nên không dám theo đuổi nữ thần, xong khi nhìn thấy nữ thần chọn một người đàn ông đẹp trai hơn mình lại tỏ vẻ khinh thường cho rằng nữ thần chỉ là một người chỉ quan tâm đến bề ngoài.

Một mặt thì đau lòng.

Mặt khác chính là tự ti, muốn dùng phương pháp này để che đậy tự ti trong lòng.

Thì ra Uông Đào cũng chỉ có thế.

Ánh mắt Lục Vân như nghiền ngẫm, cười như không cười nói: "Vậy ra anh là Uông tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, quả thực như lời đồn….

"
"Thằng nhãi kia muốn chết hả?"
Uông Đào nghe được lời này sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, hắn ta ghét nhất chính là bị nói về vẻ bề ngoài.

Đây là điểm đau nhất của hắn ta.

Thật ra diện mạo của những người khác trong Uông gia cũng chỉ từ bình thường đến ổn thôi, có riêng anh trai của Uông Đào, Uông Thúc có thể xem là ưa nhìn, vậy mà đến lượt Uông Đào thì dường như tất cả gen xấu của cả gia tộc đều tập trung vào người hắn ta.

Chưa kể đến ngũ quan trên mặt nhỏ bất thường mà chúng còn dồn lại một chỗ,, giống như một chiếc bánh mì hình chữ nhật thật bự nhưng chỉ có vài hạt vừng ở giữa.

Vì khuôn mặt này mà Uông Đào đã làm không ít chuyện ác.

Khi xưa có một người qua đường không biết thân phận của Uông Đào, nhìn thấy khuôn mặt kỳ quái này không khỏi nói thêm vài câu, kết quả đã bị Uông Đào cắt lưỡi tại chỗ.

Tuy việc này đã được báo lại cho công an, họ cũng nói sẽ trả lại công bằng cho nạn nhân, nhưng chỉ vài ngày sau Uông Đào đã được tự do.

Và người nhà họ Uông cũng chỉ đền bù cho nạn nhân một số tiền tượng trưng.

Từ đó trở đi, người dân kinh thành nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt kì lạ cũng không dám tùy tiện bàn tán nữa, thậm chí còn không dám liếc nhìn lần thứ hai, sợ lại làm Uông Đào không vui mà chọc mù mắt họ.

Hôm nay, chàng trai tên Lục Vân đã đánh trúng điểm đau của Uông Đào ngay từ lời nói đầu tiên khi họ gặp nhau, chuyện này lập tức khơi dậy cơn tức giận trong lồng ngực Uông Đào.

Nhưng mà, lúc này Lục Vân đã chuyển lực chú ý lên người Lưu San San, trên môi nở nụ cười nói: "Cô gái, em cũng có chút nhan sắc, nhưng mắt nhìn người của em… thật là một lời khó nói!"
Lại một kiếm nữa, hung hăng đâm vào ngực Uông Đào.

Lục Vân quay đầu nhìn Diệp Vô Địch hỏi: "Tiểu tử thúi, anh không có gì muốn nói với bạn gái mình sao?"
Diệp Vô Địch vừa mới đi vào đã nhìn thấy Lưu San San ở đây, xác thực cậu ta vô cùng tức giận, nhưng không biết vì cái gì mà bây giờ không còn hào hứng nữa.

Có lẽ là do không đáng!

Hoàn toàn không cần phải tức giận với một người phụ nữ như vậy.

Diệp Vô Địch lắc đầu, cảm thấy bây giờ mình nói gì cũng chỉ là lãng phí thời gian, nhưng Lưu San San lại là người lên tiếng trước: "Vô Địch, thực xin lỗi! "
Trong lòng Lưu San San nhất định vẫn còn quan tâm đến Diệp Vô Địch, nhưng có nhiều chuyện không phải cứ quan tâm sẽ có kết quả.

Ở Đại học Kinh thành, diện mạo của Diệp Vô Địch tuyệt đối có thể xếp vào hàng ngũ giáo thảo*, bằng không thì Lục Vân cũng sẽ không đồng ý hẹn hò với cậu ta, nói không chừng ất có thể còn tránh né cậu a.

(học sinh đẹp trai nổi bật trong trường)
Từ khi Lưu San San và Diệp Vô Địch trở thành người yêu, trong mắt mọi người ở Đại học Kinh thành chỉ có hai chữ: Hợp nhau.

Bản thân Diệp Vô Địch cũng nghĩ như vậy.

Ở bên nhau một năm, giữa cậu ta và Lưu San San cơ bản là không có mâu thuẫn gì, cho nên Diệp Vô Địch chưa bao giờ nghĩ có một ngày Lưu San San sẽ cắm cho cậu ta một chiếc sừng dài như vậy.

Thật ra suy nghĩ của Lưu San San rất đơn giản.

Dù Diệp Vô Địch có xuất thân không tệ, thuộc một gia tộc lớn ở tỉnh Giang Nam, nhưng đưa tới kinh thành thì cậu ta không còn là gì cả.

Đây không phải là điều Lưu San San mong muốn.

Điều cô ta muốn là có thể có chỗ đứng ở kinh thành, để đạt được mục đích nhanh nhất và hiệu quả nhất cô chỉ còn cách gả cho công tử giàu ở kinh thành.

Đây cũng là điều mà rất nhiều cô gái Bắc Điêu* nghĩ trong đầu.

(* đề cập đến những người đến từ các khu vực ngoài Bắc Kinh, đăng ký hộ khẩu ngoài Bắc Kinh, sống và làm việc tại Bắc Kinh)
Lưu San San cảm thấy tự tin với vẻ ngoài của mình.


Và sự xuất hiện của Uông Đào là một cơ hội.

Một khí bối cảnh của một người đủ mạnh thì ngoại hình và các yếu tố khác dường như không còn quan trọng nữa.

Lưu San San nhanh chóng thuyết phục bản thân mình.

Thật ra chính cô ta cũng biết Uông Đào tìm tới cô chỉ vì cô còn rất trẻ cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, hắn ta chỉ coi cô là thú vui nhất thời, cô muốn vào Uông gia nào có dễ dàng như vậy.

Đương nhiên, việc này để sau rồi tính.

Hiện tại Lưu San San chỉ hy vọng Diệp Vô Địch có thể hiểu cho mình, nhưng Diệp Vô Địch lại không có ý định nhìn cô ta nữa.

Diệp Vô Địch thở dài một hơi.

"Anh rể, em không muốn tranh cãi với cô ấy nữa, đi thôi!"
Diệp Vô Địch kéo cánh tay Lục Vân nói, nhưng vào lúc này, cậu ta đột nhiên nghe thấy Uông Đào hừ lạnh một tiếng, nói: "Muốn đi? Tôi đã đồng ý chưa?"
Chuyện của Diệp Vô Địch không quan trọng, quan trọng là những lời nói vừa rồi của Lục Vân, mỗi câu nói đều như dùng dao cắt vào thịt của Uông Đào, sau khi cắt xong rắc muối lên.

Làm sao Uông Đào có thể để bọn họ đi dễ dàng như vậy?
Tưởng thiếu gia nhà họ Uông không cần mặt mũi nữa sao?
Không ngờ Lục Vân lại không hề có ý định rời đi mà lại cười nói: "Anh nói đúng, chuyện còn chưa giải quyết xong làm sao có thể rời đi như vậy được? Làm như vậy sẽ bứt rứt lắm!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận