Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm


Tại nhà họ Long.

Bầu không khí hiện tại đang vô cùng áp lực.

“Quỳ xuống!”
Đột nhiên, tiếng một bàn tay vỗ lên trên bàn gỗ ‘ầm’, cùng với tiếng quát lớn đồng thời vang lên.

Người đập bàn là Long Xuyên.

Người bị mắng là Long Diệc Tuyết.

Long Diệc Tuyết đứng giữa đại sảnh, xung quanh là nhóm người đến từ các nhánh nhỏ của nhà họ Long, tất cả đều dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Long Diệc Tuyết, như thể cô chính là tội nhân của nhà họ Long.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì lúc này trên người Long Diệc Tuyết nhất định đã đủ loại vết thương.

Nghe thấy Long Xuyên quát to, khuôn mặt xinh đẹp của Long Diệc Tuyết hơi trắng bệch, nhưng vẫn quật cường cắn chặt môi nói: "Con không sai, vì sao phải quỳ?”
"Con không sai? Con còn nói con không sai?”
Thím Phương Mẫn lập tức nhảy ra chỉ vào mũi Long Diệc Tuyết mắng: "Không phải người tên Lục Vân kia, là do cô mang về nhà họ Long chúng ta sao? Không phải vừa rồi ở nhà hàng cô mới nói chúng ta với hắn có liên quan sao? Cô nghĩ cô đúng ở chỗ nào?”

Lời của Phương Mẫn vừa ra khỏi miệng lập tức châm ngòi lửa giận trong lòng mọi người nhà họ Long bùng lên, dùng ánh mắt càng thêm thù hận nhìn chằm chằm Long Diệc Tuyết.

Tuy bọn họ đều là người của nhà họ Long, nhưng mấy gia tộc lớn kiểu này chắc chắn không thể nào quản lý được hết các nhánh con cháu càng ngày càng nhiều bên ngoài, đấu đá nội bộ là điều không thể nào tránh khỏi.

Trước kia thấy Long Diệc Tuyết được lão gia tử yêu thích, bọn họ vô cùng ghen tị.

Nhưng có thể thấy hành vi hôm nay của Long Diệc Tuyết đã chọc lão gia tử không vui, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.

Tốt nhất là thừa dịp này, triệt để đánh tan sự yêu thích của lão gia tử đối với Long Diệc Tuyết.

Bởi vậy sau khi Phương Mẫn mở miệng, mọi người xung quanh cũng nhao nhao chỉ trích cô ấy.

Hùng hổ như thể họ chỉ hận không thể dùng gậy đánh chết Long Diệc Tuyết.

Long Diệc Tuyết cắn răng, thân thể mềm mại thoáng có chút run rẩy, nhưng so với lần mấy người này nói muốn gả cô ấy cho nhà họ Lâm thì đỡ hơn nhiều.

Mỗi lần gặp khó khăn sẽ giúp con người ta trưởng thành hơn.

Cho nên Long Diệc Tuyết không nóng giận làm ầm lên mà chỉ lạnh lùng nghe bọn họ chỉ trích, thẳng đến khi tiếng ồn ào dần dần lắng xuống, cô mới cười lạnh trả lời một câu: "Tiểu nhân mặt dày không biết xấu hổ!”
"Mày nói gì?"
"Long Diệc Tuyết mày có phải điên rồi không? Bọn tao là trưởng bối của mày đó, mày dám mắng bọn tao là tiểu nhân mặt dày không biết xấu hổ sao? Là ai dạy mày nói mấy lời mất dạy như vậy?”
"Theo tôi thấy là nó không hề để nhà họ Long chúng ta vào mắt, cho nên lúc ở nhà hàng mới ước gì chúng ta dính vào cùng một chỗ với tên điên Lục Vân kia đó."
“......”
Mọi người vốn đã mắng mỏi miệng rồi, ai ngờ giờ lại bị câu nói của Long Diệc Tuyết làm kích động lần nữa, lại bắt đầu tuôn ra một tràng mắng chửi hăng đến mức nước miếng tung bay đầy nha.

Khuôn mặt của Long Xuyên cũng đã đen thui, gân xanh nổi lên, tức giận quát một tiếng: "Thật sự là càng ngày càng không hiểu chuyện, cha cho con một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống!”
“Không quỳ!”
Long Diệc Tuyết vẫn kiên trì như cũ.

Ầm!
Long Xuyên đập một cái khiến cái bàn gỗ vỡ vụn, sau đó đứng dậy sải bước đi về phía Long Diệc Tuyết, giơ tay lên muốn tát cô ấy.

Long Diệc Tuyết không trốn.


Ngược lại càng quật cường ngẩng mặt lên, nhìn thẳng Long Xuyên nói: "Cha tát đi!”
"Con..."
Long Xuyên giận đến mức bàn tay run run, nhưng cuối cùng vẫn không tát xuống, bởi vì ông ấy nghĩ đến lần trước, Long Diệc Tuyết cũng có thái độ như vậy.

Mẹ Long Diệc Tuyết vội vàng chạy tới kéo Long Xuyên ra.

Long Diệc Tuyết quét nhìn đám người đang phẫn nộ xung quanh, cười lạnh nói: "Ngài Lục đúng là do tôi mời đến nhà họ Long, nhưng không phải tôi mời ngài Lục tới đây để trị bệnh cho ông nội sao, thế thì tôi có gì sai?
Lúc trước ông nội bệnh nặng, chỉ còn nửa bước nữa thôi là đã về tây thiên cực lạc, là ngài Lục đã cứu ông nội, cho nên lúc nãy ở nhà hàng tôi nói ngài Lục là ân nhân của nhà họ Long chúng ta thì có gì sai?
Ngài Lục là ân nhân của chúng ta, nhưng các người lại vì lo lắng lửa giận của nhà họ Uông sẽ lan đến chỗ mình mình nên cố tình giấu giếm ân cứu mạng của ngài Lục đối với nhà họ Long này, tôi mắng các người là không biết xấu hổ có gì sai?
Lúc nãy ở nhà hàng, nghe Uông Húc hỏi, các người ai nấy đều giả điếc giả câm, không phải cũng vì sợ nói ra sẽ đắc tội ngài Lục, cho nên mới cho tôi đứng ra gánh trách nhiệm sao?
Tôi chỉ trình bày sự thật mà thôi, kết quả lại bị các người chỉ trích như vậy, đã vậy tôi mắng các người tiểu nhân mặt dày có gì sai?
Nếu các người có bản lĩnh thì tới chỗ ngài Lục, nói cho hắn biết, các người muốn vạch rõ giới hạn với hắn đi, làm gì phải ở chỗ này trút giận lên người một cô gái như tôi, như vậy là có bản lĩnh lắm sao?”
Nghe Long Diệc Tuyết liên tiếp hỏi ngược lại làm đám người nhà họ Long câm nín.

Sở dĩ bọn họ rơi vào tình thế khó xử này là vì không muốn đắc tội nhà họ Uông cũng như Lục Vân, cuối cùng chỉ có thể giả câm giả điếc để Long Diệc Tuyết đi ra đỡ đạn.

Kết quả cách Long Diệc Tuyết trả lời không hề hợp ý bọn họ, cho nên giờ cả đám mới bắt đầu trút giận lên người Long Diệc Tuyết.

Đúng là gia đình tổ ngang* điển hình mà.

(Ở ngoài thì rất ngoan ngoãn, thậm chí không dám nói gì khi người khác bắt nạt mình, nhưng ở nhà lại rất kiêu ngạo và thậm chí vô lý.

Đám người Phương Mẫn bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời, lúc này Long Tế lại đứng ra nói: "Diệc Tuyết, chúng ta biết những lời con nói đều là sự thật, nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể xét đúng hay sai, mà cách lựa chọn mới là điều quan trọng nhất.


Lục Vân đắc tội nhà họ Uông, hắn có thể sẽ chết, nhưng cũng có thể sẽ được nhà họ Doãn bảo vệ, còn nhà họ Long chúng ta thì không giống vậy, nếu chọn sai phe thì ai sẽ bảo vệ chúng ta?
Là Lục Vân sao? E là ngay cả bản thân hắn cũng khó mà bảo toàn được đó!”
Long Diệc Tuyết lắc đầu nói: "Đó là quan điểm của các người, theo tôi thấy, đúng chính là đúng, sai chính là sai.”
“Haizz, sao con lại dại dột như vậy chứ!”
Long Tế thở dài một tiếng, biết là không thể tranh luận gì với Long Diệc Tuyết, vì thế ông ta đi tới trước mặt Long Thuyên đang im lặng không nói lời nào: "Ba, vì sao vừa rồi ở nhà hàng ba không cho chúng con giám thị Lục Vân, lỡ như hắn thật sự chạy mất thì phải làm sao bây giờ?”
Những người khác trong đại sảnh cũng nhìn về phía lão gia tử.

Bọn họ cũng không hiểu.

Rõ ràng Uông Húc đã nói, nếu Lục Vân bỏ chạy, anh ta sẽ lấy nhà họ Long bọn họ ra chịu tội thay, theo lý mà nói nhà họ Long bọn họ phải bắt đầu gắt gao giám sát Lục Vân, không nên chừa cho hắn bất kì cơ hội chạy trốn nào.

Thế mà sau khi Long Thuyên bị Lục Vân rống một tiếng, lại ngoan ngoãn mang theo bọn họ rời đi.

Thật khó hiểu.

Đến giờ Long Thuyên vẫn chưa yên lòng, nghe Long Tế gọi mình mới lấy lại tinh thần, miệng há hốc, nói: "Ngài Lục, không phải vật trong ao*.”
(ẩn dụ cho thấy những người có tham vọng lớn lao cuối cùng sẽ làm được những điều vĩ đại, người không bị cái “ao” đó ràng buộc mà có thể phát triển lớn mạnh hơn nữa.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận