Ngày thứ hai của bữa tiệc tại đại viện Long gia.
Thật đông vui và nhộn nhịp.
Trong số những người ở đây, có người thật lòng đến chúc mừng, có người đến xem náo nhiệt và có cả những người vừa ăn tiệc vừa ghen tị với Long gia leo lên được chỗ cao như vậy.
Có đủ loại người, lòng người phức tạp.
Cho đến khi có một người đàn ông xuất hiện và phá vỡ mọi thứ.
Đó là một người đàn ông trung niên vô cảm có vẻ mặt cứng đờ và đôi mắt đờ đẫn.
Người làm ở Long gia không nhận ra người đàn ông đó, cứ cho rằng ông ta cũng giống như những người khác đến đây tham dự bữa tiệc.
“Chào mừng…”
Người làm của Long gia lên tiếng theo thói quen nhưng ngay sau đó, họ nghe thấy người đàn ông trung niên lạnh lùng quát: “Cút!”
Cùng lúc với tiếng quát vang lên, một luồng khí tức mạnh mẽ và ngột ngạt giống như đám sương mù trước cơn bão hoàn toàn bao trùm toàn bộ đại viện Long gia.
Có người gây rối!
Mọi người đều cảm thấy choáng váng.
Ngay sau đó.
Hoảng loạn!
Kinh hãi!
Bởi vì khí tức của người đàn ông này quá kinh khủng!
Là người của Vương gia sao?
Không rõ nữa.
Nhưng mọi người đều không còn ý định tiếp tục ăn mà tản ra xa như những chú chim non sợ hãi.
Còn những người ghen tị với Long gia đều hả hê trước sự bất hạnh của họ.
Trời nổi giông bão ắt sẽ có mưa, người quá ngông cuồng sẽ rước họa vào thân.
Lục Vân quá phô trương.
Long gia tổ chức tiệc ăn mừng suốt ba ngày ba đêm cho hắn, cũng quá phô trương rồi.
Phô trương chính là ngông cuồng.
Khiến cho người khác đỏ mắt là chuyện bình thường.
Bởi vì đối phương thuộc cảnh giới Tôn giả nên trong Long gia cũng chỉ có Long Thuyên mới có thể xử lý được.
Vì thế khi ông ta chú ý tới khí tức của đối phương, ông ta lập tức chạy ngay tới hiện trường.
Ông ta nghiêm túc nhìn người đàn ông trung niên.
Long Thuyên hỏi: “Xin hỏi ngài là?”
Người đàn ông trung niên không thèm trả lời mà chỉ hướng ánh mắt lạnh lùng như máy móc về phía người đứng bên cạnh Long Thuyên - Lục Vân.
“Chết đi!”
Người đàn ông trung niên không nói nhiều mà chỉ đến thực hiện nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của ông ta chính là giết Lục Vân.
Giây phút đó, gió mạnh nổi lên.
Người đàn ông trung niên biến thành cỗ máy giết chóc tàn nhẫn.
Vừa dứt lời, một luồng sáng lạnh bao gồm nội lực đáng sợ của tôn giả một phương bắn thẳng về phía Lục Vân.
“Ngài tới đây vì Lục tiên sinh?”
Lông mày của Long Thuyên đột nhiên nhíu lại thành hình chữ “xuyên”, lòng bàn tay gầy gò đưa ngang tới trước mặt lập tức tạo thành một kết giới phòng ngự vững chắc nhằm chống lại đòn tấn công của người đàn ông trung niên.
Bây giờ Long gia cơ bản đã buộc chặt với Lục tiên sinh nên hắn không thể chết được!
Long Thuyên không dám bất cẩn chút nào.
Thế nhưng dù sao Long Thuyên cũng mới khỏi bệnh nặng, tu vi nhiều năm không tiến bộ chút nào nên khi đối mặt với đòn tấn công của người đàn ông trung niên, khả năng phòng ngự của ông ta có chút yếu ớt.
Răng rắc!
Chỉ có thể chống được khoảng 40% sức mạnh của đòn tấn công, lớp phòng ngự của Long Thuyên vỡ tan như gương.
Luồng ánh sáng tiếp tục tiến về phía trước.
Khi nó chuẩn bị đập thẳng vào Long Thuyên, đột nhiên bàn tay to lớn bên cạnh duỗi ra đánh nát luồng sáng đó.
Lục Vân lắc lắc tay, cười lạnh nói: “Cuối cùng cũng đến rồi sao?”
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của những người xung quanh không khỏi co rút lại.
Mặc dù Long Thuyên đã loại bỏ một phần sức mạnh từ đòn tấn công của người đàn ông trung niên nhưng phần còn lại vẫn rất mạnh.
Không ngờ Lục Vân lại có thể đánh nát nó một cách dễ dàng như vậy.
Không hổ là Hoành Luyện tông sư.
“Lục tiên sinh…”
Trên mặt Long Thuyên hiện vẻ lo lắng.
Khi ông ta định nói tiếp, Lục Vân ngắt lời: “Không sao, tôi có thể xử lý được.
Mọi người lùi lại đi!”
Không cần hắn nói, Long Thuyên cũng lùi lại.
Long Thuyên cau mày nhắc nhở: “Lục tiên sinh, đối phương thuộc cảnh giới Tôn giả.”
“Tôi biết rồi.”
Câu trả lời của Lục Vân rất bình tĩnh như thể đã đoán trước được đối phương sẽ đến.
Điều này càng khiến cho Long Thuyên cảm thấy ngạc nhiên và đầy nghi ngờ.
Theo ông ta thấy mặc dù Lục Vân có địa vị cao và hơi phô trương nhưng chắc chắn hắn không giống loại người không có đầu óc.
Lúc này khi đối mặt với một vị tôn giả một phương, vậy mà một Hoành Luyện tông sư sơ kỳ như hắn lại trông giống như nhận được một tấm vé trúng thưởng.
Điều này hoàn toàn không bình thường.
Lẽ nào Lục tiên sinh còn thủ đoạn nào khác sao?
Long Thuyên cũng không rõ.
Chỉ là hy vọng có kỳ tích nào đó sẽ xảy ra!
Lúc này, người đàn ông trung niên ở phía đối diện thấy Lục Vân tay không ra đòn thì vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng và tràn đầy sát khí như cũ.
“Chết đi!”
Người đàn ông trung niên tiến về phía trước và tung ra một tấn công mạnh mẽ khác.
Chân ông ta chạm đến đâu thì sàn đá lát ngọc nứt ra đến đó khiến cho mặt đất hỗn loạn.
Lục Vân định bắt lấy ông ta.
Đúng lúc này, một làn hương thơm bay tới trong gió.
Một bóng hình duyên dáng xuất hiện trước mặt Lục Vân.
“Cút!”
Doãn Thu Thủy hét lên đầy lạnh lùng.
Tuy sức mạnh của bà ấy không bằng người đàn ông trung niên đối diện nhưng khi ông ta nhìn rõ dáng vẻ của Doãn Thu Thủy, ông ta liền ngừng tấn công và đứng sững sờ một hồi.
Có vẻ như đang lưỡng lự.
Cuối cùng, ông ta nhìn thẳng vào Doãn Thu Thủy rồi quay người bỏ đi.
Đại viện Long gia rơi vào yên lặng trong giây lát.
Không ai ngờ rằng Doãn Thu Thủy, viện trưởng của Học viện võ thuật kinh thành lại đến vào lúc này.
Dường như mọi người đã xác nhận được một điều rằng chàng trai tên là Lục Vân này quả thực là người đàn ông của Lạc Tiên Tử, những tin đồn đều là sự thật.
Nếu không Doãn Thu Thủy chẳng có lý do gì để cứu hắn.
Sở dĩ người đàn ông trung niên rời đi có lẽ là vì sợ hãi thân phận của Doãn Thu Thủy.
Dù sao cha của bà ấy cũng là Doãn Bội, Đại hộ pháp của Vũ Minh kinh thành nên không ai dám mạo phạm.
Các thành viên Long gia đều vui mừng khôn xiết.
Điều này không chỉ đơn giản là Lục Vân được cứu mà còn là bằng chứng cho cả thế giới thấy rằng Long gia đã leo lên được Doãn gia.
Chuyện tốt!
Tuy nhiên tâm trạng của Lục Vân có chút phức tạp.
Khi hắn yêu cầu Doãn Thu Thủy nói ra sự thật thì bà ấy không nói.
Cuối cùng khi hắn giăng bẫy để dụ người ẩn nấp phía sau thì bà ấy lại chạy ra ngoài gây rối.
Nếu như không phải bà ấy không có ác ý với mình thì Lục Vân thật sự muốn dùng thủ đoạn độc ác cho bà ấy xem.
Sau khi Doãn Thu Thủy đuổi người đàn ông trung niên đi, bà ấy quay lại và tát thẳng vào mặt Lục Vân.
Nhưng lần này, Lục Vân không để cho bà ấy thành công.
Lần trước khi đến văn phòng của Doãn Thu Thủy, Lục Vân đã nhận cái tát của bá ấy vì lúc đó không có người ngoài nhưng bây giờ có rất nhiều người đang xem, Lục Vân cũng muốn giữ thể diện.
“Bỏ ra!”
Doãn Thu Thủy lạnh lùng với vẻ giận dữ ngập tràn trong mắt.
Lục Vân buông tay bà ấy ra.
Doãn Thu Thủy phẫn hận nói: “Cậu muốn đáp án đúng không? Hiện tại tôi sẽ dẫn cậu đi tìm đáp án.
Dù sao cậu cũng muốn chết nên tôi sẽ để cậu chết! Đi theo tôi!”.