Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm


“Đã già rồi mà còn không đoan chính, tên lừa đảo này!”
Lục Vân hét lớn khiến cho “nhà giàu mới nổi” giật mình.

Khi quay đầu lại, đôi mắt người đó đột nhiên mở to.

Đột nhiên người đàn ông ném mấy tờ tiền đỏ lên quầy và hét: “Không cần trả lại đâu!”
Sau đó liền bỏ chạy.

Kể cả hai cô gái ngực khủng cũng không cần.

“Chạy? Xem chạy đi đâu!”
Lục Vân chế nhạo, cuối cùng hắn cũng bắt được tên này, sao có thể để người đó chạy dễ dàng như vậy được.

Nhưng không bao lâu sau khi đuổi ra đến khách sạn, hắn chợt nhìn thấy một người tiên phong đạo cốt đang đi về phía mình.

Ông ấy mỉm cười hiền lành nói: “Đồ đệ ngoan, ta bấm tay tính toán hôm nay nhất định chúng ta sẽ gặp nhau, quả nhiên…”
“Đừng nói lời vô nghĩa nữa! Dây chuyền đồng hồ bằng vàng của con đâu? Người lấy đạo bào ở đâu ra vậy?”
Lục Vân từng rất tôn trọng lão gia hỏa này nhưng giờ thì khác.

Giả!
Tất cả đều là giả!
“Già rồi mà còn không đoan chính, sư phụ đã kiếm được rất nhiều tiền từ bản phác thảo của con đúng không?” Lục Vân giận dữ nói.

Người trước mặt hắn còn có thể là ai, đương nhiên là Thiên Huyền Tử đã chơi Lục Vân một vố, đồng thời là lão đạo trưởng sư phụ của Lục Vân.


Đúng là một lão gia hỏa già rồi mà còn không đoan chính.

Thiên Huyền Tử lắc đầu nói: “Đồ đệ ngoan, ta không hiểu con đang nói gì.

Con đừng vu oan cho ta.”
“Thôi con cũng lười tranh luận chuyện này với người.

Người hãy đi cùng với con!”
Lục Vân tức giận bước đến nắm lấy cổ tay của Thiên Huyền Tử và đi tới quán rượu gần đó.

Thiên Huyền Tử quát: “Đồ đệ, con là người có văn hóa, đừng có thô lỗ như vậy!”
“Người đang nói về chuyện văn hóa với con?”
Lục Vân làm sao có thể nghe lời ông ấy.

Hắn kéo người vào quán rượu, đè ông ấy xuống ghế.

Sau đó hắn ngồi ở phía đối diện và lạnh lùng nói: “Người thành thật giải thích cho con!”
Tư thế này trông giống như đang thẩm vấn tội phạm.

Thiên Huyền Tử ngồi thẳng lưng, không giả vờ nữa, nói: “Được, ta nói cho con biết thực ra ta đã giấu dây chuyền đồng hồ bằng vàng kia…”
“Người biết đó không phải là điều mà con đang hỏi mà.” Lục Vân ngắt lời ông ấy.

Hiện tại trong đầu Lục Vân có hàng trăm câu hỏi về vụ hỏa hoạn ở viện phúc lợi, về bảy người chị gái của hắn, về Thần công vô minh…
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Rất nhiều rất nhiều câu hỏi.

Lục Vân giống như một con kiến hỗn loạn, hoàn toàn mất phương hướng.

Ví dụ như vụ hỏa hoạn ở viện phúc lợi, tuy đã biết được Doãn Bội sai người phóng hỏa nhưng trước đó thì sao?
Lục Vân nhớ rõ Doãn Thu Thủy từng nói rằng khi hắn còn là đứa trẻ sơ sinh, một vị đạo trưởng đã cứu và đưa hắn đến viện phúc lợi.

Lão đạo trưởng đó chắc chắn cùng một hội với lão già này.

Cha mẹ của chị Khuynh Thành từng nói rằng khi còn nhỏ, chị gái của chị Khuynh Thành bị đạo trưởng Thiên Minh Tử của núi Long Hổ đưa đi vì tưởng chị ấy chết non.

Chưa rõ tung tích của chị gái nhưng chắc chắn cũng cùng một con đường như thế.

Hơn nữa khi hai chị em đến viện phúc lợi, Lục Vân vẫn chưa chào đời.

Đây là một kế hoạch được lập sẵn.


Thiên Huyền Tử nhất định là một trong những người tạo ra kế hoạch đó.

Lục Vân nhìn ông ấy thật kỹ và nói: “Bắt đầu từ cuộc sống của con với bảy chị gái đi, tại sao chúng con lại tụ tập ở viện phúc lợi?”
“Ờ…Cái này..”
Thiên Huyền Tử trợn tròn hai mắt, hiển nhiên là đang nghĩ ra những ý tưởng kỳ quái.

“Người không muốn nói?”
Lục Vân chế nhạo, gọi chủ quán rượu và nói: “Lên rượu!”
“Hai vị muốn uống loại rượu gì?”
“Loại nào cũng được, càng mạnh càng tốt.”
“Có ngay!”
Chủ quán rượu nhanh chóng mang rượu lên, đây là loại rượu nồng độ cao do quán rượu của họ tự nấu và được đựng trong bình rượu nên không chỉ mạnh mà còn cực kỳ đắt tiền.

Vừa mở nắp bình rượu, hương thơm ngập tràn.

Thiên Huyền Tử nuốt nước bọt ừng ực.

Nhưng ông ấy không uống.

Bởi vì ông ấy biết Lục Vân có ý xấu.

Lúc này, Lục Vân chủ động múc một bát đầy đưa cho ông ấy và cười nói: “Sư phụ, tuy rằng người lừa gạt con nhưng dù sao người cũng là sư phụ của con, dạy con một thân đầy bản lĩnh như bây giờ.

Con có thể cảm nhận được người không có ác ý với con, bình rượu này là lời tri ân của con với người.”
Khi còn ở đạo quán, Lục Vân biết lão gia hỏa này rất mê rượu, đặc biệt là rượu ngon.

Cứ nhằm thẳng vào điểm yếu mà công kích.

“Đồ đệ ngoan, ta cảm nhận được tấm lòng của con nhưng ta bỏ rượu từ lâu rồi.”
Thiên Huyền Tử nuốt nước bọt nói, ánh mắt không hề rời khỏi bát rượu.


“Thật sự bỏ rồi ạ? Vậy thì tiếc quá!”
Lục Vân ra vẻ thở dài tiếc nuối, quay sang nói với chủ quán: “Sư phụ của tôi đã bỏ rượu rồi, tôi có thể trả lại bình rượu này được không?”
“Vậy sao được!”
Sắc mặt của chủ quán chợt tối sầm lại: “Rượu này là bảo bối của quán chúng tôi.

Nếu như không phải nhìn thấy sự hào phóng của hai vị thì tôi cũng không nỡ lấy ra.

Rượu này một khi mở ra sẽ mất đi hương vị, không thể trả lại được!”
Nếu như không phải vừa rồi ông ta trông thấy Lục Vân lấy ra thẻ đen chí tôn của Thương hội Long quốc thì đã không lấy rượu ra để hai người nếm thử.

Lục Vân liếc nhìn Thiên Huyền Tử, nói: “Đáng tiếc quá, vậy ông đổ đi giúp tôi, tôi sẽ trả tiền!”
“Không được đổ!”
Nhìn thấy chủ quán sắp ra tay, cuối cùng Thiên Huyền Tử không ngồi yên được nữa.

Ông ấy đứng dậy và ôm chặt lấy bình rượu, trừng mắt nhìn ông ta và nói: “Đây là lòng hiếu thảo của đồ đệ với tôi, làm sao có thể đổ đi được?”
“Ông không uống mà.”
“Ai bảo tôi không uống, tôi không thể nhấp một ngụm được sao?”
Thiên Huyền Tử lấy lại rượu từ chủ quán, sau đó cầm đũa nhúng vào bát và đưa vào miệng thưởng thức.

Thêm một đũa.

Lại thêm một đũa nữa.

Mười phút sau, Thiên Huyền Tử bưng bát rượu lên uống một ngụm lớn, nước mắt rơi xuống, xúc động nói: “Quả nhiên đồ đệ ngoan vẫn rất hiểu ta, rất hiếu thảo, vô cùng hiếu thảo…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận