Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Lục Vân hiểu ra, đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Chị tư, Vân Thiên Thần Quân trong mộng của chị trông như thế nào?”

Vương Băng Ngưng vốn dĩ muốn nghiêm túc trả lời, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin của Lục Vân, làm như hắn mới chính là Vân Thiên Thần Quân vậy, cho nên cô quay sang lườm hắn một cái, sau đó tùy hứng kéo chăn đắp qua đầu, nói: “Dù sao cũng không giống như em.”

“Ách…”

Lục Vân sờ sờ mũi, sau khi mất đi hào quang của Vân Thiên Thần Quân thì mình kém cỏi như vậy sao?

Thật đau lòng mà.

Nhưng mà đau lòng thì đau lòng, Lục Vân vẫn vô cùng tận tâm mà tắt đèn giúp chị tư, rồi mới đi về phòng mình ở kế bên.

Lúc này, ở tại Diệp gia, Thẩm Kim Hoa đang đối chọi vô cùng gay gắt với Khương Lam. Nguyên nhân của cuộc đối chọi chính là sự trở mặt của Khương Lam.

Thẩm Kim Hoa nói với vẻ châm chọc: “Khương Lam, bà cũng là người có danh tiếng ở tỉnh Giang Nam. Ngày đó, bà đã từng thề độc, vậy mà chưa được bao lâu đã nuốt lời. Bà không thấy xấu hổ sao?”


“Ồ, có sao? Thẩm Kim Hoa, ông nói gì thì cũng phải có bằng chứng. Tôi đã thề khi nào, tại sao tôi lại không nhớ chứ?”

Khương Lam không chịu thừa nhận.

Thẩm Kim Hoa mắng: “Khương Lam, tôi phát hiện ra bà đúng là không biết xấu hổ!”

“Ông bảo ai là đồ không biết xấu hổ?” Khương Lam lập tức nổi giận.

“Ai là người thất hứa thì người đó là đồ không biết xấu hổ.”

“Được, tôi thất hứa đấy thì sao. Thẩm Kim Hoa, ông có bản lĩnh thì lặp lại lời tôi nói hôm đó để xem tôi có thất hứa không.”

“Được, là do bà nói đấy. Tôi sẽ khiến cho bà phải tâm phục khẩu phục.”

Đột nhiên, Thẩm Kim Hoa cười lạnh một tiếng. Ông ta mở ghi âm trong điện thoại ra, một đoạn âm thanh vang lên: “Ông nói đùa gì vậy, bà đây không mù như ông. Có chết tôi cũng tuyệt đối không để cho Lục Vân vào nhà tôi!”


Đây là nguyên văn lời nói của Khương Lam.

Chỉ là Thẩm Kim Hoa đã bí mật dùng điện thoại ghi âm lại.

Khương Lam không nhịn được mắng chửi: “Thẩm Kim Hoa, ông đúng là vô liêm sỉ!”

“Ha ha, nếu như bà giữ lời thì việc gì tôi phải ghi âm lại chứ?” Thẩm Kim Hoa phản bác.

“Ông hãy nghe kỹ lại lời nói của tôi đi, đúng là tôi nói Lục Vân không được bước chân vào Diệp gia nhưng tôi đâu có nói là con gái tôi không được phép gả ra ngoài. Ông nói xem tôi thất hứa chỗ nào, lật lọng chỗ nào?”

Dường như Khương Lam nắm chắc phần thắng trong tay, bà ngẩng cao đầu như gà trống thắng trận.

Thẩm Kim Hoa bị phản bác ngược lại không còn gì để nói, chỉ có thể mắng Khương Lam vô liêm sỉ.

Ai mà ngờ được hai người có địa vị cao ở tỉnh Giang Nam này lại không màng đến thân phận nổ ra một trận khẩu chiến vì Lục Vân.

Vấn đề là không ai trong số họ là đương sự cả.

Diệp Hướng Vinh không xen vào được nên chỉ đành ngồi yên. Chờ hai người không nói gì nữa, ông mới lên tiếng: “Chúng ta uống chén trà đã rồi nói chuyện tiếp được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận