Nếu như bọn họ đã không muốn nói thì Diệp Khuynh Thành còn có thể làm gì cho nên cô không muốn xen vào nữa.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy có chút không đúng. Cô cảm thấy bọn họ với tiểu Lục Vân như người một nhà còn mình lại trở thành người ngoài cuộc.
Hừ, thật đáng giận!
Lục Vân nói: “Bác trai bác gái, hai người hãy đến Hạnh Lâm đường để chữa trị. Ở đó có một phòng châm cứu đặc biệt.”
Vì thế, ba người cùng nhau tới Hạnh Lâm đường.
Trước tiên là đến chào hỏi Dư Hồng Văn. Sau đó, Diệp Hướng Vinh đi theo Lục Vân tới phòng châm cứu. Khương Lam cũng đi theo, nói là muốn tận mắt chứng kiến chồng mình trị bệnh.
Lục Vân cũng không nói gì thêm. Hắn yêu cầu Diệp Hướng Vinh cởi áo ra, nằm sấp trên giường. Sau đó, hắn dùng kim châm vào eo và các huyệt khác.
Nhìn thấy một màn này, Khương Lam không khỏi nhíu mày. Bà đã từng âm thầm đưa chồng đi gặp nhiều bác sĩ nổi tiếng, thậm chí trong đó còn có nhiều bác sĩ Trung y nổi tiếng cũng từng châm cứu cho Diệp Hướng Vinh nhưng không đạt hiệu quả gì. Lúc đó, trông cũng không khác Lục Vân là mấy.
Lẽ nào trước đây không có hiệu quả gì, còn bây giờ lại có?
Mặc dù trong lòng Khương Lam có nghi hoặc nhưng vì sợ quấy rầy Lục Vân nên bà không nói gì mà lựa chọn yên lặng chờ đợi.
Sau khoảng 15 phút, Diệp Hướng Vinh kích động nói: “Tôi có cảm giác rồi, tôi cảm giác eo của mình đang nóng dần lên.”
“Thật sao?”
Nghe vậy, Khương Lam vui mừng ngồi xuống bên giường và nắm lấy tay Diệp Hướng Vinh nói: “Chồng, ông không lừa tôi đấy chứ, thật sự có thể chữa khỏi sao?”
“Làm sao tôi có thể lừa bà được? Bà vừa nắm tay tôi, tôi đã lập tức cảm giác hiệu quả chữa bệnh càng mạnh.” Diệp Hướng Vinh nói.
Hốc mắt Khương Lam lập tức ươn ướt.
Suốt bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng có hy vọng chữa khỏi bệnh cho chồng.
Lại trôi qua 10 phút, Lục Vân rút kim ra rồi nói: “Sau 5 lần châm cứu nữa là bệnh của bác trai sẽ khỏi. Trong khoảng thời gian này nhất định không được lộn xộn, đặc biệt là bác gái phải cố kiềm chế bản thân, nếu không mọi thứ sẽ thành công cốc.”
Khương Lam đỏ mặt gật đầu đồng ý.
Diệp Hướng Vinh nói: “Con rể, vậy ngày mai bác sẽ tới chỗ con châm cứu nhé.”
Còn 5 buổi châm cứu nữa, châm cứu mỗi ngày 1 lần. Chỉ mất 5 ngày là khỏi, nghĩ đến đó là thấy vui rồi.
Lục Vân lắc đầu nói: “Ngày mai không cần đâu, cách 3 ngày châm cứu 1 lần. Nếu như quá thường xuyên thì sẽ không có hiệu quả…Hơn nữa, bác trai bác gái, sau này hai bác cứ gọi cháu là Lục Vân thôi. Gọi cháu là con rể không hay đâu ạ.”
Chỉ vì cách gọi này mà Lục Vân đã phải giải thích rất lâu với chị tư lúc ở biệt thự. Từ chuyện chị Khuynh Thành nhận người thân thế nào, bla bla…Nói khô cả cổ.
Trong lòng Khương Lam mừng thầm, Lục Vân nói gì bà cũng đồng ý nhưng rất nhanh bà liền hỏi lại: “Không phải trước đó cháu nói bệnh của Hướng Vinh phải chữa mất ba tháng mới khỏi sao?”