Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Cách ba ngày châm cứu 1 lần, tổng cộng châm cứu 5 lần tức là mất nửa tháng. Điều này có chút khác với lời nói trước đây của Lục Vân.

Lục Vân nói thẳng: “Thời gian điều trị còn tùy thuộc vào tâm trạng của cháu. Nếu như tâm trạng cháu không tốt thì không chỉ 3 tháng mà thậm chí còn có thể mất từ 3-5 năm. Còn nếu như tâm trạng của cháu mà tốt thì mười ngày nửa tháng khỏi ngay.”

“……”

Có cá tính!

Khương Lam lập tức tiến khẽ ôm lấy Lục Vân rồi nói: “Nào cháu vừa châm cứu mệt mỏi rồi, để bác gái bóp vai cho cháu nhé.”

Sau khi châm cứu cho Diệp Hướng Vinh xong, Lục Vân ngồi xuống nói chuyện với chị hai một lúc. Sau đó có một bệnh nhân tới khám nên hắn không làm phiền cô nữa.

Sự phân công vị trí làm việc ở Hạnh Lâm đường rất rõ ràng, Dư Hồng Văn phụ trách tư vấn, Lâm Thanh Đàn phụ trách châm cứu. Thỉnh thoảng, sẽ có một vài học trò của Dư Hồng Văn đến giúp đỡ nhưng Lâm Thanh Đàn thường yêu cầu họ kê đơn thuốc và hỗ trợ công việc châm cứu của cô.

Lâm Thanh Đàn học châm cứu rất nhanh, khả năng tiếp thu tốt nhưng vì kĩ năng thực hành còn yếu nên cô cần luyện tập nhiều hơn để cải thiện.


Lục Vân rời khỏi Hạnh Lâm đường. Trên đường trở về nhà, đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng.

Có người theo dõi!

Lục Vân không muốn bứt dây động rừng nên hắn vẫn đi bộ rất nhàn nhã. Hắn đi vào một con hẻm cực kỳ hẻo lánh rồi dừng lại nói: “Đã đi theo tôi lâu như vậy rồi, có thể xuất hiện được chưa?”

Một bóng người xuất hiện, câu đầu tiên người đó nói ra khiến Lục Vân dựng tóc gáy.

“Quả nhiên cậu là tu luyện giả.” Thanh âm của người đàn ông vang lên.

Lục Vân lập tức quay đầu lại nhìn, con ngươi trong mắt co rút lại. Hắn nhìn thấy một người đàn ông đầu tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt và toàn thân toát ra hơi thở u ám.

Tại sao trên người lại có thể ra hơi thở như vậy chứ?


Điều đáng sợ nhất chính là người đó vừa nhìn đã biết Lục Vân là tu luyện giả. Điều đó có nghĩa là người này cũng có khả năng là một tu luyện giả.

“Lục Vân, có thể cậu không biết tôi nhưng tôi lại biết rõ tên của cậu, hận không thể khắc cốt ghi tâm!”

Lục Vân cau mày hỏi: “Giữa chúng ta có thù oán gì sao?”

Hắn rất chắc chắn bản thân mình chưa từng gặp người đàn ông này bao giờ.

“Tôi tên là Cố Kiến Minh.”

“Cố Kiến Minh?” Lục Vân lại nhíu mày.

Người đàn ông kia cười khẩy: “Cậu vẫn chưa đoán ra được đúng không? Vậy tôi sẽ cho cậu thêm một gợi ý khác. Cố An Kỳ chính là con gái của tôi.”

Người đàn ông toát ra khí lạnh này chính là ba của Cố An Kỳ, Cố Kiến Minh.

Ban đầu khi Cố An Kỳ gả vào Trần gia ở Giang Bắc, Cố Kiến Minh cho rằng Cố gia sắp phất lên nhưng ai ngờ vào một buổi chiều nào đó, Cố An Kỳ lại phát điên còn Trần gia lại tuyên bố rời khỏi Giang Thành.

Cố Kiến Minh từng tìm đến Trần gia để tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra nhưng khi Trần gia thấy ông ta, bọn họ đã đuổi đánh ông ta như kẻ thù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận