“À, còn không phải có sẵn một đứa này à?”
Liễu Yên Nhi chỉ chỉ Lục Vân, trong đôi mắt lập loè tia khôn khéo, sao Lục Vân có thể không rõ suy nghĩ của cô, rõ ràng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Đáng sợ nhất chính là, Vương Băng Ngưng lại coi là thật.
Cô cẩn thận đánh giá Lục Vân, theo sau đó vỗ trán một cái rồi nói: “Đúng rồi, sao em không nghĩ ra nhỉ, nhìn bề ngoài của tiểu Lục Vân, không làm bạn trai của em thì thật lãng phí, em nói đúng không tiểu Lục Vân?”
“Đúng đúng đúng!”
Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của chị tư, Lục Vân vội vàng gật đầu, đâu dám nói một chữ không.
Vương Băng Ngưng vừa lòng nói: “Được, quyết định như vậy đi, tiểu Lục Vân mau nghĩ ra một thân phận, tốt nhất là vừa mở miệng đã có thể hù đối phương sợ hãi, như đại diện thanh niên doanh nhân, danh y Giang Thành gì đó, đều được cả.”
Lục Vân gật đầu chấp nhận.
Vì thế Vương Băng Ngưng giúp Lục Vân ăn mặc tỉ mỉ một hồi, cuối cùng không màng Lục Vân kháng nghị mà bắt hắn mặc vào một bộ tây trang màu trắng.
Bộ tây trang này là lần trước Lục Vân đi dạo phố với Diệp Khuynh Thành, Diệp Khuynh Thành khăng khăng muốn mua, nói rất phù hợp với khí chất của hắn, mặc vào có vẻ nho nhã lên rất nhiều.
Lục Vân cảm thấy dùng từ nho nhã này trên người mình quá kỳ cục, có ai từng thấy một thần tướng ra trận giết địch được miêu tả bằng từ nho nhã không?
Rõ ràng phải gọi là ngầu đét không gì đỡ nổi!
Vương Băng Ngưng kéo cánh tay Lục Vân đi tới một tiệm cà phê rất cao cấp đã hẹn.
Lục Vân đã từng tới tiệm này một lần, là nơi lần trước tới xem mắt với đại sư nghệ thuật quốc tế Lưu Tiểu Nguyệt.
Chủ yếu là dù sắc thái hay âm nhạc của nơi này đều đặc biệt thích hợp cho tình nhân hẹn hò. Điều này càng chứng thực tên Tề Minh kia không có ý tốt.
Trong nháy mắt đi vào quán cà phê, Lục Vân hết chỗ nói rồi, chỉ thấy ở vị trí gần cửa có một mỹ nữ dáng người nóng bỏng đang ngồi, trên đầu có đeo cái nón kết màu trắng, thấy hai người tiến vào còn cố ý đè thấp vành nón xuống.
Chị Yên Nhi, đã nhận ra chị rồi, còn che cái gì mà che?
Tính ra chị cũng ăn dưa buôn dữ lắm, còn xông lên chiến trường trước tụi em một bước!
Tất nhiên Vương Băng Ngưng cũng đã phát hiện Liễu Yên Nhi, nhưng còn chưa kịp hỏi cô đến làm gì thì một thanh niên đã đứng lên vẫy tay và nói: “Băng Ngưng, nơi này!”
Đó là Tề Minh.
Lục Vân nhìn thoáng qua, dáng người cao lớn, ngũ quan đoan chính, thuộc dạng ánh mặt trời, loại nam sinh này tuyệt đối là nhân vật phong vân ở trường học, bên người chưa bao giờ khuyết người hâm mộ, khó trách có thể quấy nhiễu năm tháng thanh xuân của chị tư.
Lục Vân đột nhiên nhớ tới một câu, nói là con gái học đại học là đơn thuần nhất, các cô chưa bao giờ nhìn cậu có nhiều tiền không, cũng sẽ không xem gia cảnh của cậu giàu có không, họ chỉ để ý chiều cao và bề ngoài của cậu, tình yêu thuần túy đơn giản biết bao.
Tề Minh chính là nhân vật phong vân có quyền ưu tiên tìm bạn đời.
Ánh mắt Lục Vân chợt đảo qua trên người Tề Minh rồi nhanh chóng dời đi, bởi vì hắn chú ý tới đối diện Tề Minh có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Bóng dáng dày rộng, đường cong cơ bắp còn lộ rõ ra dưới lớp áo sơmi. Là một người biết võ!