Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Hôm nay anh ta không nói một lời nào, nhưng thái độ của lão già này vẫn thờ ơ như vậy, quả thật quá thù dai..

Ngày thứ ba.

Cả hai lại đến thăm, và câu trả lời họ nhận được vẫn là vị thần y kia không có ở đó, đành phải tức giận rời đi.

Lần này ngay cả chú Minh cũng có chút mất kiên nhẫn, luôn cảm thấy vị thần y này đang cố tình trêu chọc bọn họ.

Không lâu sau khi bọn họ rời đi.

Lục Vân đến, theo sau là vợ chồng Diệp Hướng Vinh.

Đã đến lúc phải châm cứu cho Diệp Hướng Vinh một lần nữa.

Sau khi châm cứu cho Diệp Hướng Vinh thành công, Lục Vân hỏi Dư Hồng Văn: “Hai người đó vẫn chưa bỏ cuộc sao?”


Lần trước nói chuyện với Dư Hồng Văn, Lục Vân nghe thấy giọng nói của Tề Minh qua ống nghe thì hắn đã lập tức hiểu ra. Bỗng cảm thấy thật xúc động vì những gì anh ta đã làm trên đường đến Giang Thành tìm người chữa bệnh.

Tuy rằng không biết anh ta cần chữa bệnh cho ai, nhưng Lục Vân cũng không khỏi khen ngợi anh ta một câu quá chu đáo, rõ ràng là tới tìm người xem bệnh, nhưng vẫn không quên tìm gặp bạn cũ thời đại học trước khi tìm người chữa bệnh.

Nếu bệnh nhân đang chờ điều trị biết chuyện này chắc sẽ rất cảm động.

Dư Hồng Văn trả lời: “Ngày nào họ cũng đến đây một lần, nhưng tôi không phản ứng lại. Bọn họ bất kính với sư phụ, tôi sẽ không trả lời bọn họ, hừ!”

Lão tiên sinh này vô cùng kiêu ngạo ‘hừ’ một tiếng.

Lục Vân không thể nhịn được mà bật cười, đột nhiên nhìn thấy danh thiếp trên bàn tư vấn, hỏi: “Đây có phải là danh thiếp mà họ để lại không?”

“Vâng, tôi quên vứt nó đi.”


Dư Hồng Văn nhặt danh thiếp lên đang định ném đi, nhưng lúc này Lục Vân lại nói: “Gọi bọn họ tới đây đi!”

“Sư phụ, người định giúp bọn họ sao?”

“Xem tình hình đã.”

Bản thân Dư Hồng Văn cũng có chút chán ghét hai người kia, đặc biệt là thanh niên không biết đối nhân xử thế kia, nhưng sư phụ đã nói như vậy thì ông đành phải làm theo thôi, lấy điện thoại gọi điện thoại cho đối phương: “Sư phụ tôi nói, muốn gặp các người.”

Hai người nhanh chóng chạy đến.

Từ xa đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa Hạnh Lâm Điện.

Đồng tử Tề Minh hơi co rụt lại, sau đó anh ta đi về phía trước, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh nói: “Ha ha, đây không phải là tên điên tự xưng là Vân Thiên Thần Quân sao?”

“Đúng vậy, cũng hết cách rồi, anh cũng biết bạn gái tôi rất xinh đẹp rồi đấy, tôi cũng không thể từ chối cô ấy được, nếu cô ấy làm vậy quá thường xuyên, thân thể tôi sẽ không đáp ứng nổi.” Lục Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, nói.

“Mẹ kiếp, mày muốn chết hả!”

Trong mắt Tề Minh lóe lên hàn quang, lạnh lùng nói: “Chờ tao làm xong chuyện quan trọng, tao sẽ tìm mày tính sổ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận