Vương Băng Ngưng mở mắt ra, nhìn thấy Lục Vân gần trong gang tấc, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, cũng may cô kịp thời che miệng lại.
Cô nhận có gì đó không ổn.
Đây không phải là phòng của cô.
Cô mộng du hả?
Thật sự rất kỳ quái, trước giờ cô chưa từng mộng du lần nào, nhưng nếu không phải vì mộng du thì làm sao giải thích được chuyện gì đang xảy ra đây?
Vương Băng Ngưng sững sờ một lúc.
Lẳng lặng vén chăn lên, nhìn thoáng qua bên trong hai má lập tức nóng bừng, chỉ thấy áo ngủ của cô xộc xệch, đôi chân ngọc lộ ra ngoài áo ngủ cũng quấn quanh người Lục Vân.
Ah, quá xấu hổ rồi, hy vọng tối qua cô không đánh thức Tiểu Lục Vân.
Vương Băng Ngưng thật cẩn thận bò ra khỏi giường, sau đó nhẹ nhàng nhón đôi bàn chân tinh xảo rời khỏi phòng Lục Vân.
Cho dù tối hôm qua là mộng du hay thế nào mà cô tiến vào phòng Tiểu Lục Vân cũng nhất định không được để cho chị cả biết chuyện này, nếu không, cuối cùng cô sẽ giống chị ba, bị chị cả ép ở chung một phòng, đến bây giờ vẫn chưa được ra.
Ngay sau khi Vương Băng Ngưng nghĩ chuyện mình rời khỏi phòng này không ai hay biết thì Lục Vân đã mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.
Chuyện này cũng như một bài học, sau này nhất định phải khóa chặt cửa, không được để chị tư lẻn vào nữa.
Khó chịu.
Lục Vân trằn trọc một lúc, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, hắn lại nghĩ đến bộ dáng của Vương Băng Ngưng tối qua, mấu chốt là cô ấy vẫn luôn ngủ không ngon giấc, nhích đi nhích lại xong đôi tay nhỏ bé kia còn thích lần mò lung tung.
Như thế cmn làm sao có thể ngủ nữa?
Lục Vân không còn cách nào khác đành ngồi dậy, mắt khô khốc nhìn chằm chằm vào phía trước, cho đến khi nghe thấy tiếng mấy chị em vọng tới từ ngoài phòng khách hắn mới mở cửa đi ra.
Đúng lúc này, Vương Băng Ngưng cũng từ trong phòng đi ra, vừa xoa xoa mái tóc bồng bềnh của mình, vừa nói: “Tối hôm qua ngủ ngon thật, vừa mở mắt đã là rạng sáng… Này, Tiểu Lục Vân, em cũng vừa dậy à?”
Dậy rồi?
Tôi mẹ nó còn chưa được ngủ đó!
Lục Vân vô cùng ủy khuất, nhưng vẫn giả vờ dụi mắt nói: “Em cũng vậy, ngủ thẳng đến sáng, nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà em vừa dậy đã ê ẩm hết cả người, tay chân nhức mỏi, có lẽ là bị ma đè nhỉ!”
Vương Băng Ngưng trái lòng nói: “Có lẽ là vậy…”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Nhìn thấy bộ dáng của cô, Lục Vân thầm hừ một tiếng, chị tư, kỹ năng diễn xuất của chị cũng không tệ đâu!
Trong lúc ăn sáng, Vương Băng Ngưng dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua, nói: “Ài, mấy ngày nay trở về thật sự rất vui, thật là không nỡ rời đi mà.”