Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

“Ôi chao, cảm ơn thần y.”

Lý Vệ Bình cảm kích nhưng Thẩm Tĩnh Nghi ở bên cạnh không quên nhắc nhở: “Hiệu trưởng, hy vọng ngài đừng quên mục đích chúng ta mời Lục thần y tới đây. Hắn tới đây không phải là để chữa bệnh cho ngài.”

Trong ánh mắt cô gái tràn ngập ý cười và hạnh phúc khi thấy biểu hiện bị thuyết phục của Lý Vệ Bình trước Lục Vân.

“Đúng đúng đúng, không nên quên việc chính. Tôi đã đặc biệt phê duyệt một chứng chỉ dành riêng cho cậu nên từ giờ trở đi, cậu có thể tự do ra vào khuôn viên trường đại học Giang Nam và giảng dạy cho sinh viên của trường…”

Lý Vệ Bình giải thích tất cả mọi thứ cho Lục Vân.

Lục Vân đáp lại từng lời một. Cuối cùng khi hắn định rời đi, Lý Vệ Bình mới nhớ ra và nói: “Lục thần y, xem trí nhớ của tôi này, vì quá phấn khích mà tôi quên mất điều quan trọng nhất.”

“Có chuyện gì vậy?” Lục Vân khó hiểu hỏi.

“Đương nhiên là về tiền lương rồi!”

Trong lòng Lý Vệ Bình cũng cảm thấy hơi kỳ quái. Hai bên nói chuyện lâu như vậy mà lại quên mất chuyện lương bổng, đây không phải là vấn đề đáng được quan tâm nhất hay sao?

Lục Vân khoát tay nói: “Thôi bỏ đi, tôi không có hứng thú với tiền.”

“……”

Sau khi Lý Vệ Bình sửng sốt một hồi, ông ta không thể không bày tỏ sự kính trọng đối với Lục Vân: “Lục thần y thật sự là người tài đức và lương thiện, cậu chính là hình mẫu mà tôi hướng đến!”

Tuy nhiên cả Lục Vân và Thẩm Tĩnh Nghi đều đã rời khỏi văn phòng nên không nghe thấy lời nói của ông ta.

Trên đường đi, Thẩm Tĩnh Nghi không giấu được nụ cười.

Lục Vân tò mò hỏi: “Cô Thẩm, có chuyện gì mà vui vậy?”

“Không có gì, chỉ tự nhiên cảm thấy vui mà thôi…Đúng rồi, Lục thần y, sau này đừng gọi tôi là cô Thẩm nữa. Nghe có chút kỳ quái, anh cứ gọi tôi là Tĩnh Nghi là được.”

Lục Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thành vấn đề. Mặc dù một tuần chỉ có 2 tiết nhưng dù sao chúng ta cũng được coi là đồng nghiệp. Sau này cô cũng cứ gọi tôi bằng tên là được!”

“Ừm!”

Thẩm Tĩnh Nghi gật đầu rồi nhẹ nhàng thì thầm: “Lục Vân…”

Gọi như vậy có chút không quen!

Có điều dù sao đây cũng là một bước tiến lớn trong mối quan hệ giữa hai người. Cô ta tin rằng chỉ cần thêm thời gian thì nhất định có thể gọi nhau thân mật hơn.

Trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi như nở hoa.

“Cô Thẩm!”

Trong khi hai người đang trò chuyện, đột nhiên có một người đàn ông cường tráng mặc đồng phục bóng rổ xuất hiện trước mặt họ và nhiệt tình chào hỏi với Thẩm Tĩnh Nghi.

Người đàn ông này tên là Dương Quân, là giáo viên dạy thể dục.

Anh ta đã từng theo đuổi Thẩm Tĩnh Nghi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui