Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Rời khỏi phòng châm cứu.

Trở lại đại sảnh, Tề Thương Lan còn chưa rời đi, đám người Tề Minh vẫn đứng bên cạnh, cũng không dám có chút bất kính nào với Lục Vân.

Dư Hồng Văn nhìn bọn họ như vậy không quen, nói: “Họ Tề kia, hôm nay các người đã châm cứu xong, còn ở lại đây làm gì nữa, đừng đứng đây làm chướng mắt sư phụ tôi.”

Lão già này, chưa bao giờ cho mình chút mặt mũi nào!

Tề Thương Lan thật sự muốn đánh ông ta một trận, nhưng kìm lại được, nhìn Lục Vân, nói: “Lục sư phụ, tôi mạo muội hỏi ngài một câu, tại sao ngài không đi khiêu chiến Bảng Tông Sư?”

Bảng Tông Sư này là do Võ Minh thành lập, là một sự công nhận đối với Hóa Cảnh Tông Sư, chỉ cần đến Võ Minh tham gia đánh giá và vượt qua các cửa ải, Võ Minh sẽ căn cứ vào kết quả khảo hạch để tiến hành xếp hạng. Nếu có ý định, thậm chí có thể đến Võ Minh để xin việc.

Bởi vì, phần lớn Hóa Cảnh Tông Sư đều là bá chủ một phương, chỉ cần dựa vào danh hào Tông sư đã đủ để bọn họ hưởng đãi ngộ tốt, bọn họ cũng không thích để địa vị hạn chế bản thân.

Giống như chị bảy của Lục Vân, Lạc Ly, kể từ khi trở thành minh chủ Võ Minh Hoa Trung cô ấy đã quá bận rộn, chậm chí cô ấy không còn có thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi ở nhà vài ngày.


Tự do và thoải mái?

Phải nói là, bình thường thì họ vẫn có thể hưởng thụ những đãi ngộ tốt nhất, vậy thì tại sao họ phải lao vào mấy vị trí cấp cao đó để hạn chế bản thân, vậy không khác nào tự đưa cổ mình vào tròng chứ?

Trừ người có ý muốn được thực thi công lý thật mạnh mẽ.

Từ đó sự tồn tại của Bảng Tông Sư chẳng khác nào đội mũ vinh quang cho những Hóa Cảnh Tông Sư, họ không những được hưởng đãi ngộ đặc biệt mà còn không phải gánh vác trách nhiệm duy trì trật tự trong giới võ lâm.

Quan trọng nhất là, Võ Minh sẽ lựa chọn nhắm mắt làm ngơ đối với những nhân vật đã từng leo lên Bảng Tông Sư, chỉ cần bình thường họ không làm gì quá đáng là được.

Vì vậy, những Hóa Cảnh Tông Sư có thể không nhất thiết phải phục vụ trong Võ Minh, nhưng hầu hết bọn họ sẽ mạnh mẽ thử sức ở Bảng Tông Sư.

Tề Thương Lan có thể xác định, Lục Vân cũng không có mặt trên Bảng Tông Sư, đây là kết quả mà ông ta xác nhận nhiều lần.


Rốt cuộc hôm nay tâm trạng thấp thỏm, liền hỏi.

Chỉ thấy Lục Vân lắc đầu nói: “Một cái bảng rác rưởi mà thôi, lên hay không thì có gì khác nhau.”

Đối với Lục Vân mà nói, bảng xếp hạng được giới võ tu coi là vinh dự này, quả thật chính là một bảng danh sách rác rưởi, chẳng lẽ gặp sinh viên đại học nào thì sẽ quan tâm đến thành tích học tiểu học của họ?

Bám vào để hạ đẳng cấp của mình xuống?

Đây là suy nghĩ chân thật của Lục Vân, nhưng khi đám người Tề Thương Lan nghe được, dường như là Thiên Linh Cái gặp phải một cái trọng chùy.

Danh sách rác rưởi?

Ý tứ lời này, chẳng phải là nói người trong bảng này, đều là rác rưởi sao?

Lục thần y thật điên!

Một câu liền đem tất cả Tông Sư Hóa Cảnh đều đắc tội đến, nếu để cho những người đó nghe thấy, cũng không thể tìm hắn gây cãi nhau?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận