Kết hợp với cuộc đối thoại khó hiểu với Tề Thương Lan vừa rồi.
Mặc kệ Khương Lam có đần độn như thế nào, vẫn có thể cảm giác được ở đây có vấn đề rất lớn! . ngôn tình hài
Thấy Lục Vân phủ nhận, bà ta cho rằng Lục Vân không muốn tiết lộ thân phận nên đã dùng thủ đoạn nguy hiểm này để ép Lục Vân thừa nhận, nhưng bà ta không biết chiêu này đối với Lục Vân thực sự rất ngu ngốc.
“Dì Khương, dì cũng gấp quá rồi đó, không thể đợi cháu nói xong trước sao?”
Lục Vân không khỏi bật cười, nhưng Khương Lam đã nhảy xuống rồi, hắn còn có thể làm gì được nữa, lập tức thả người nhảy theo. Trước khi Khương Lam rơi xuống nước, hắn đã đỡ được bà ta.
“Dì Khương, dì thật hư.”
Lục Vân bước đi trên mặt nước, khi bước tới bờ, hắn không nhịn được mà tát vào mông Khương Lam một cái, y như hình phạt lần đó hắn phạt Liễu Yên Nhi.
Nhất thời.
Thiếu phụ xinh đẹp nhất tỉnh Giang Nam, bất ngờ trợn to đôi mắt xinh đẹp…
Đã hơn mười năm bà không ân ái với chồng!
Cái tát này suýt chút nữa đã gây ra tai họa lớn rồi, đến mức khi Lục Vân đặt bà xuống bờ, Khương Lam giả vờ lảo đảo một chút rồi ngồi xuống vùng nước nông, đè lại làn váy dài như muốn che đậy điều gì đó.
Lục Vân này quá to gan, bà ta có thể là mẹ chồng tương lai của cậu đấy…
Nhưng nói ra cũng kỳ quái, sau khi cái tát của Lục Vân vừa dứt, Khương Lam ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, oán khí tích tụ hơn mười năm tựa như cũng bị quét sạch vào giây phút này.
Đây giống như một cái giếng cổ sâu thẳm, chỉ đợi khi nước giếng đại diện cho những oán niệm bên trong tràn ra ngoài, tự nhiên oán khí cũng yếu đi nhiều.
Toàn thân Khương Lam run lên vài cái.
Mặt bà ta cũng đỏ bừng.
Nhưng dù sao bà ta cũng là người từng thấy sóng to gió lớn, nhanh chóng đứng dậy khỏi bãi nước cạn, như không có chuyện gì xảy ra đứng lên nói: “Bất cẩn quá, rõ ràng gần lên tới bờ rồi mà còn quăng dì ngã ở đây.”
Lục Vân gật đầu và nói: “Vâng, vâng, là cháu quá bất cẩn. Cháu nên đưa dì Khương ra khỏi vùng nước nông này mới đúng.”
Khương Lam cảm thấy áy náy một chút, sau lại vội vàng chuyển chủ đề: “Lục Vân, dì biết cháu là một võ giả. Hơn nữa thực lực còn mạnh tới mức Hóa Cảnh Tông Sư, thành thật mà nói, tôi thực sự rất sốc.”
Động tác Lục Vân đi trên mặt nước vừa rồi chỉ có nội lục cấp Hóa Cảnh Tông Sư mới đảm đương nổi.
Vì vậy, Khương Lam càng thêm chắc chắn về thân phận võ giả của Lục Vân.
Lục Vân suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu dì Khương đã tin vậy, vậy thì cứ như vậy đi!”
Thấy hắn nói vậy, Khương Lam nghĩ rằng chuyện bà tiết lộ danh tính của hắn đã làm hắn không vui, vì vậy bà xin lỗi, nói: “Lục Vân, thật xin lỗi, sở dĩ dì dùng biện pháp này để ép cháu bại lộ thân phận là bởi vì chuyện này đối rất quan trọng với dì.”
“Dì muốn cháu giúp Khương gia đúng không?”
Làm sao Lục Vân không biết suy nghĩ của Khương Lam được, từ khi bà ta chủ động hỏi hắn có phải võ giả hay, Lục Vân đã đoán được suy nghĩ của bà ta.