Trông cậu ta cà lơ phất phơ, trên đùi còn có một nữ sinh mặc váy ngắn màu đen đang ngồi, hoàn toàn làm lơ kỷ luật lớp học.
Mà sau khi đầu nhím lớn tiếng nói xong, trên mặt nữ sinh còn hiện ra vẻ tự hào, cứ như bạn trai dám lớn tiếng nói chuyện với Lục Vân như vậy làm cô ta rất có mặt mũi.
Bọn người này thật sự quá không kỷ luật.
Thẩm Tĩnh Nghi nhìn không được, muốn đứng lên giữ trật tự thì Lục Vân lại lắc lắc đầu với cô, vẫn mang vẻ mặt trấn định tự nhiên mà cười nói: “Mười phút, các người chỉ cần ngồi ở đây nghe tôi giảng mười phút, mười phút sau có thể rời đi ngay.”
“Hứ, thiệt hay giả, không phải thầy muốn chờ chúng tôi rời đi rồi lén mách lẻo, để trường học trừ điểm học phần của chúng tôi đó chứ?” Có người nghi ngờ.
Lục Vân lắc lắc đầu: “Tôi khinh thường làm chuyện ăn trộm gà sau lưng này, nếu các người không tin thì hiện tại có thể mở di động ra ghi âm, tôi lặp lại một lần, chỉ cần các người im lặng nghe tôi giảng mười phút khóa, mười phút sau, ai muốn rời đi thì có thể đi ngay.”
“Được, nếu thầy đã nói như vậy thì tụi tôi nghe mười phút, xem thầy có thể giảng ra thứ gì hay ho.” Đầu nhím hài hước nói.
Cậu ta không tin trong thời gian mười phút mà Lục Vân có thể hấp dẫn mọi người ở lại.
Phòng học an tĩnh lại, dù sao cũng chỉ có mười phút mà thôi.
Những sinh viên lướt TaoBao, xem tiểu thuyết kia cũng nghiền ngẫm mà nhìn Lục Vân như đang xem diễn, còn những người chơi game thì kích hoạt hình thức điên cuồng đánh bàn phím, nhưng không hề phát ra âm thanh.
Qua chừng nửa phút, Lục Vân vẫn chưa bắt đầu giảng bài mà lại hơi nhíu mày và nói: “Xem ra các bạn đã rất tự giác, nghe mười phút liền kết thúc nên đều không nói nữa, nhưng mà có vài thứ vẫn quá không hiểu chuyện.”
Vài thứ?
Mọi người trong phòng lập tức cảm thấy kỳ quái, hiện tại đã không ai phát ra âm thanh, sao hắn vẫn không hài lòng?
Ai không hiểu chuyện?
Bọn họ nghi ngờ mà nhìn Lục Vân.
Chỉ thấy Lục Vân lắc lắc đầu, đột nhiên trong tay xuất hiện mấy cây kim châm cứu lấp lánh, thở dài nói: “Ong ong ong quấy rầy tôi giảng bài, thật sự quá không hiểu chuyện!”
Trong nháy mắt dứt lời, kim châm cứu trong tay hắn đã bay vụt ra ngoài.
Hả…
Mọi người đều ngạc nhiên, bọn họ cũng không thấy rõ quỹ đạo bay của cây kim, cho nên không biết rốt cuộc chúng bay tới đâu, chỉ cảm thấy thần kinh của người này có chút vấn đề.
Nhưng còn chưa được vài giây, họ bỗng nghe thấy một tiếng kinh hô vang lên từ hàng sau cùng của phòng học.
“Cái đệt cái đệt! Thầy quá trâu bò, ôi đệt ——”
Ngay lập tức, mọi người sôi nổi quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy một nam sinh chỉ vào vách tường phía sau, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Mọi người không rõ nguyên do, còn tưởng rằng người này phát bệnh, nhưng rất nhanh, mấy sinh viên ngồi bên cạnh nam sinh cũng kinh hô: “Cái đệt cái đệt! Thầy quá trâu bò!! Má ơi!!!”