Không đúng.
Nghe có vẻ có gì đó sai sai!
Lục Vân ngạc nhiên nói: “Chị Yên Nhi, chị nghiêm túc đấy chứ?”
“Hừm, đương nhiên rồi!”
Liễu Yên Nhi chớp mắt nói: “Dù sao thì cũng có 7 người rồi, chị thấy thêm 1 người nữa cũng không sao!”
“Chị Yến Nhi, suy nghĩ của chị nhanh quá, em không theo kịp.”
“Đừng nói nhảm nữa, đêm nay chị sẽ thúc đẩy hai đứa hoàn thành tốt mọi việc, đồng thời tích lũy thêm kinh nghiệm…Cô Thẩm, mạnh dạn lên, cô muốn làm gì thì làm, tôi không tin thằng nhóc này dám chống cự!”
“……”
Đầu Thẩm Tĩnh Nghi ong ong.
Cho dù Lục Vân thật sự không phản kháng nhưng cô ta không có dũng khí. Có một người đứng bên cạnh, cô ta làm sao dám xấu hổ…
Khung cảnh đóng băng trong giây lát.
Liễu Yên Nhi đã đi quá xa. Cô chạm vào Lục Vân khiến hắn sợ hãi như một con mèo con đáng thương run rẩy trên góc ghế sô pha.
“Chị Yên Nhi, buổi tối này là thời điểm tốt, chúng ta cùng nhau tu luyện đi!”
“Luyện cái gì mà luyện, em là cái đồ nhát gan. Có hai cô gái xinh đẹp như thế này đứng trước mặt mà em còn muốn luyện cái gì? Tiểu Lục Vân, chị nhìn ra rồi, nhất định là em có vấn đề!”
Thôi xong rồi, ngay cả thủ đoạn này cũng vô dụng với Liễu Yên Nhi.
Thấy cô như vậy, Lục Vân không còn cách nào đành nói thẳng: “Được rồi được rồi, chị Yên Nhi, em biết chị cố ý, em nói thẳng với chị là được chứ gì.”
Làm sao mà Lục Vân không hiểu được âm mưu của Liễu Yên Nhi. Vì thế hắn đành phải nói ra bí mật của mình. Trước khi Vô Danh Thần Công thành công, hắn không thể tiết nguyên dương ra được.
Đó là lý do tại sao hắn có ý chí mạnh mẽ.
Quả nhiên khi nghe được câu này, sắc mặc của Liễu Yên Nhi lại càng cổ quái, trong mắt lóe lên một tia âm mưu, nói: “Suy cho cùng, mị lực của bà đây như thế mà sao em lại không có cảm giác gì? Ha ha, nói như vậy, là do…”
Cô đột nhiên lộ ra một nụ cười ác ý, gương mặt như hồ ly dần dần tới gần Lục Vân, đầu lưỡi nhỏ lướt nhẹ trên môi hồng nhuận của cô…
“Em biết ngay sẽ như vậy mà!”
Sắc mặt của Lục Vân lập tức tối sầm lại.
Vì sao hắn không dám nói cho Liễu Yên Nhi biết bí mật này?
Đó là bởi vì hắn quá hiểu rõ tính cách của Liễu Yên Nhi. Cô tuyệt đối sẽ không an phận. Nếu như bí mật bị bại lộ thì cô sẽ càng không kiêng nể gì bởi vì cô biết hắn sẽ không dám làm gì cả.
“Chị đang đùa với lửa đấy!”
Lục Vân đẩy Liễu Yên Nhi ra, đi thẳng vào phòng tắm rồi dội nước lạnh.
Sau khi Liễu Yên Nhi bị đẩy ra, cô chẳng những không cảm thấy thất vọng mà lại còn ôm bụng cười trên ghế sô pha, không có chút hình tượng nào. Cười xong, cô còn không quên nói chuyện với Thẩm Tĩnh Nghi: “Cô Thẩm, cô nhìn thấy chưa. Sau này nếu muốn đối phó với nó, chỉ cần dùng thủ đoạn này là được.”