Lục Vân lạnh lùng nhìn và nói: “Anh nên hỏi tên cặn bã kia chứ không phải tôi.”
Chu Nghĩa ngay lập tức nhìn Lưu Tiến, hét lên: “Lưu Tiến, anh đã làm sai điều gì với Lục tiên sinh, chính anh cũng không biết sao?”
Khuôn mặt Lưu Tiến sụp đổ.
Hắn ta thường làm rất nhiều điều ác, giờ làm sao hắn ta biết được việc nào đã mạo phạm tới Lục Vân.
Những việc có thể liên quan đến Lục Vân, chỉ có thể là lần hắn ta tình cờ gặp Lục Vân đi mua sắm với cô phóng viên xinh đẹp kia, lúc đó hắn ta có cố ý bới móc gì đó có lỗi với Lục Vân đúng không?
Cho nên, Lưu Tiến ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ … Là người phóng viên xinh đẹp lần đó… tôi không nên cố ý bắt lỗi?”
“Chặt ngón tay của hắn ta.” Lục Vân nói với giọng lạnh lùng.
Rõ ràng.
Lưu Tiến đã đoán sai.
Giờ Chu Nghĩa đã xem những gì Lục Vân nói là mệnh lệnh, hắn ta lập tức tiến lên đè lấy bàn tay của Lưu Tiến, nói: “Lưu Tiến, đừng nói tôi không niệm tình cũ, chỉ có thể trách anh chọc nhầm người, điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là ra tay nhanh hơn để giảm bớt đau đớn cho anh.”
Nói xong liền giơ tay chém xuống.
Đầu ngón tay rơi xuống đất.
Chu Nghĩa cũng là loại người hung ác, máu loãng tung tóe đến trên mặt, nhưng mắt cũng không thèm chóp một cái.
“A…——”
Lưu Tiến thê lương kêu to, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, ngũ quan đều vặn vẹo lại với nhau.
Mặt Lục Vân không chút biểu cảm nói: “Cho hắn đoán lại lần nữa.”
Còn đoán?
Đã nói đoán sai liền cắt ngón tay.
Lưu Tiến làm sao dám tùy tiện há miệng, thế nhưng Lục Vân thấy hắn ta không nói lời nào, lại ra lệnh cho Chu Nghĩa: “Chặt thêm một ngón nữa.”
“A…——”
Lưu Tiến như thế nào cũng không nghĩ tới, mình không nói lời nào, cũng bị chém đứt một ngón tay, toàn thân lập tức đau đến run rẩy, trợn mắt nhìn thẳng.
“Đoán lại.”
“…”
Mạnh mẽ chống đỡ đau nhức kịch liệt trên tay, Lưu Tiến vô lực nói: “Chẳng lẽ là… chuyện tôi tôi đụng chết lão già mấy hôm trước… xong tìm người thế tội?”
“Chém!”
Lại một tiếng hét thảm vang lên, Lưu Tiến liền đứt ba ngón tay, đau nhức đến hôn mê bất tỉnh.
Lục Vân lạnh lùng nói ra: “Cứu hắn tỉnh lại, cho hắn đoán tiếp.”
Mà ngay cả Chu Nghĩa cũng nhịn không được mà run lên, độ tàn nhẫn của vị Lục tiên sinh này không dưới mình là bao, Lưu Tiến đắc tội hắn, thật sự là ngược lại tám đời huyết môi*. ( *những điều xui xẻo mà 1 người gặp trong tám kiếp.)