Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Mới đi ra cửa câu lạc bộ thì đã thấy Chu Nghĩa đuổi tới, cung kính nói: “Lục tiên sinh, ngài quên cầm Hắc Long Lệnh.”

Lục Vân lắc lắc đầu và nói: “Ông trả khối Hắc Long Lệnh này lại cho Mã Tam Gia, cứ nói tôi không dùng đến, về sau chỉ cần Hắc Long Hội các người không trêu chọc Lục Vân này nữa là được.”

Hắn đang phân rõ giới hạn với Hắc Long Hội.

Trước nay Lục Vân không muốn có quá nhiều liên lụy với Hắc Long Hội, cũng từng cảnh cáo Mã Tam Gia, đừng mưu toan kéo mình xuống nước.

Lúc trước sở dĩ nhận lấy Hắc Long Lệnh là vì nghĩ có lệnh bài này thì hắn có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Nhưng sau đó nghĩ lại thì không ổn, với thân phận của mình mà cầm một khối lệnh bài đại diện cho thế lực hắc ám, cho dù mình không có ý cấu kết, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy.

Ví dụ như vừa rồi, sau khi lấy ra lệnh bài này, thái độ của đám người Chu Nghĩa đối với hắn đã hoàn toàn thay đổi, còn không phải coi mình là cấp trên của họ sao?

Chỉ sợ khi tin tức này truyền ra thì tất cả mọi người sẽ cho rằng hắn thật sự trở thành ông lớn mới của Hắc Long Hội. Vậy thì hết đường chối cãi còn gì.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Lục Vân nhìn thấy đám người Chu Nghĩa quỳ trước mặt mình thì bỗng cảm thấy không khoẻ.

Tôi đại diện cho ánh sáng, đại diện cho thanh niên tốt thời đại mới, sao có thể để thế lực hắc ám ăn mòn linh hồn của mình chứ?

Cho nên Lục Vân quyết đoán quyết định, sau khi chuyện tối hôm nay xong xuôi thì sẽ trả Hắc Long Lệnh lại cho Mã Tam Gia.

Chu Nghĩa như đã đoán ra suy nghĩ của Lục Vân, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Sự tàn nhẫn khi anh xử lý hai người Lưu Tiến lúc nãy không yếu hơn lão đại chúng tôi bao nhiêu!”

Hành động này có thể gọi là làm kỹ nữ còn muốn lập bàn thờ.

Chu Nghĩa nói câu này rất khẽ, vốn tưởng rằng Lục Vân không có khả năng nghe thấy, kết quả lại nghe tiếng của Lục Vân truyền về từ cách đó 10 mét: “Rõ ràng tôi là lấy ác trừng trị ác, sao gọi là tàn nhẫn chứ?”

Chu Nghĩa đầy kinh ngạc, tôi chỉ nhỏ giọng nói thầm một câu mà cách 10 mét anh vẫn nghe thấy thấy sao? Đại ca anh là thuận phong nhĩ à?



Về chuyện của Lý Hân, Lục Vân chỉ có thể làm được nhiêu đó.

Còn mấy việc trấn an còn lại và vấn đề chi phí giải phẫu của cha cô thì căn bản không phải chuyện khó đối với Thẩm Tĩnh Nghi.

Còn vấn đề tu luyện, Thẩm Tĩnh Nghi thật sự rất bỏ công, nhưng ngặt nổi thiên phú không bằng Liễu Yên Nhi, hơn nữa bị trì hoãn vì chuyện của Lý Hân nên tới bây giờ cô vẫn chưa cô đọng ra chân khí.

Nhưng Lục Vân cũng không vội.

Mấy ngày sau, Diệp gia.

Diệp Khuynh Thành thần bí dẫn Lục Vân đi vào phòng khách, nói: “Tới tới tới, tiểu Lục Vân, chị giới thiệu một người cho em quen biết.”

Đi vào thì thấy trên sô pha có một thanh niên đang ngồi, tuổi chỉ nhỏ hơn Lục Vân một chút, đại khái chừng mười chín không đến hai mươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui