Lục Vân sửng sốt, nhưng rất nhanh đã thầm phủ định suy nghĩ này, hắn từng gặp vô số người, kẻ có tính cách cao ngạo như Âu Dương Minh Hạo sao có thể băn khoăn vì chuyện lần trước kia chứ?
Chắc anh ta chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi.
Nói là mời mình ăn cơm nhận lỗi, sợ là đang ủ mưu gì đó đối phó mình.
Lục Vân cũng không ngây thơ như vậy.
Nhưng Diệp gia và Âu Dương gia đã qua lại nhiều đời, dù mình không nể mặt Âu Dương Minh Hạo thì cũng phải vuốt mũi Diệp Hướng Vinh và Khương Lam.
Còn Âu Dương Minh Hạo suy nghĩ cái gì thì ngày mai tới hiện trường rồi sẽ biết.
Đường đường là Vân Thiên Thần Quân, chẳng lẽ còn sợ con châu chấu nho nhỏ như anh ta sao?
Rất nhanh, vào ngày hôm sau, đoàn người đi tới biệt thự cao cấp của Âu Dương Túc.
Độ tuổi của Âu Dương Túc cũng cỡ Diệp Hướng Vinh, hai người rất thân nhau, tất nhiên không cần giới thiệu quá nhiều.
Mà Diệp Vô Địch đã sớm quen biết người nhà Âu Dương Túc, hơn nữa quan hệ giữa cậu ta và Âu Dương Minh Hạo cũng không tồi.
Trước kia khi Âu Dương Minh Hạo còn chưa đi du học, hai người còn thường xuyên chơi chung, cho nên trong hoàn cảnh này chỉ có Diệp Khuynh Thành và Lục Vân hơi cảm thấy xa lạ.
“Khuynh Thành, đây là chú Âu Dương của con.” Khương Lam cười giới thiệu.
Diệp Khuynh Thành lễ phép đi đến trước mặt Âu Dương Túc hô một tiếng: “Chào chú Âu Dương!”
“Ha ha, ngoan, cháu Khuynh Thành quả nhiên đẹp như thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành, khó trách thằng ranh nhà chú luôn nhớ thương cháu, không biết đã nhắc đến cháu trước mặt chú bao nhiêu lần rồi.”
Âu Dương Túc nhìn thấy Diệp Khuynh Thành thì trong lòng không nhịn được tán thưởng, thật không hổ là con gái của Khương Lam, gien di truyền này thật tốt.
Cuộc hôn nhân này không thể thành công đúng là rất đáng tiếc.
Âu Dương Túc cũng biết một chút về chuyện giữa Âu Dương Minh Hạo và Diệp Khuynh Thành, trong quá trình con trai nhà mình theo đuổi Diệp Khuynh Thành đã gặp một ít trở ngại, mà hôm nay trở ngại kia cũng tới nơi này.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Túc nhanh chóng chuyển mắt lên người Lục Vân.
Ông ta chưa từng gặp Lục Vân, nhưng không cần nghĩ cũng biết người này chính là trở ngại giữa con ông ta và Diệp Khuynh Thành, hơn nữa hôm nay bọn họ còn lấy lý do nhận lỗi để mời cái trở ngại này đi theo.
Âu Dương Túc muốn mượn cơ hội này xem người có thể đánh bại con ông ta có thật sự ưu tú như vậy hay không.
Không đợi Khương Lam giới thiệu, Âu Dương Túc đã chủ động đi đến trước mặt Lục Vân và nói: “Cậu chính là Lục Vân?”
“Đúng vậy, chào ông.”
Lục Vân nhìn thẳng vào ông ta, giọng nói bình thản, thể hiện bốn chữ không kiêu ngạo không nịnh nọt vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng trong mắt Âu Dương Túc, ông ta lại cảm thấy Lục Vân này quá không lễ phép.
Tôi là trưởng bối của cậu, dù thế nào cậu cũng nên thêm hai chữ “Thưa chú” sau chữ “Chào” chứ? Giọng điệu giao lưu ngang hàng này là thế nào?
Âu Dương Túc rất khó chịu với Lục Vân, nhưng đâu biết rằng trong lòng Lục Vân, hắn chịu lên tiếng chào hỏi ông ta đã xem như rất nể mặt.