Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Dù đứng trước mặt tu võ giả, tông sư Hoá Cảnh cũng có tư cách ngông cuồng, huống chi Âu Dương Túc chỉ là người thường, còn vọng tưởng Lục Vân lễ phép với mình.

Ngẫm lại tâm lý lúc nãy, Âu Dương Túc cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Khương Lam thở dài và nói: “Những lời này chúng tôi không tiện trực tiếp nói với Minh Hạo, sợ đả kích lòng tin của nó, cho nên mới nhân cơ hội hôm nay làm sáng tỏ hiểu lầm với ông.”

Bà không chỉ một lần ám chỉ Âu Dương Minh Hạo, nhưng Âu Dương Minh Hạo chưa từ bỏ ý định, Khương Lam còn có cách nào đây, cũng không thể chỉ vào mũi Âu Dương Minh Hạo mà nói, thằng nhỏ ngốc, cháu đừng si tâm vọng tưởng, đứng trước mặt Lục Vân đẹp trai trâu bò thì cháu chỉ là cặn bã.

Nói vậy thì tàn nhẫn quá!

Trong lúc vợ chồng Diệp Hướng Vinh và Âu Dương Túc trò chuyện, ở sân trước có một người xuất hiện, đó là một người Đông Dương dưới mũi có nhúm râu đen.

Hiển nhiên u Dương Minh Hạo sớm đã biết trước người Đông Dương sẽ đến, lập tức cười tiến lên nghênh đón, hơn nữa thuần thục dùng tiếng Đông Dương nói chuyện vài câu với anh ta.


Diệp Vô Địch tò mò hỏi: “Anh Minh Hạo, anh với thằng quỷ Đông Dương này nói cái gì vậy?”

“Không có gì, chỉ chào hỏi đơn giản mà thôi, anh giới thiệu với em một chút, anh ta là người bạn anh quen lúc đi du học ở Đông Dương, tên là Ichisuke Eikawa, là cao thủ Tae Kwon Do rất lợi hại, mấy ngày hôm trước vừa tới Long quốc, chuẩn bị xây một quán Tae Kwon Do ở chỗ chúng ta.”

Trước đó Âu Dương Minh Hạo du học ở Đông Dương có từng học Tae Kwon Do hai năm, lúc ấy anh ta đã quen biết Ichisuke Eikawa.

Ichisuke Eikawa không học giữa chừng như Âu Dương Minh Hạo, mà từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập Tae Kwon Do, sớm đã đến trình độ đai đen.

“Xín chào.” Âu Dương Minh Hạo giới thiệu xong thì Ichisuke Eikawa cũng nặn ra hai chữ Trung bập bẹ, chủ động chào hỏi Diệp Vô Địch.

Diệp Vô Địch nhịn không được mà cười nói: “A, thằng quỷ Đông Dương này cũng khá thú vị đó!”

“Này, tối nghe hiểu được một chút… Tiếng Trung, xin cậu đừng gọi tối là thằng quỷ, bằng không tối sẽ tức giận.” Ichisuke Eikawa đột nhiên xụ mặt nghiêm túc nói.


“Ha ha, thực xin lỗi thực xin lỗi.” Diệp Vô Địch xin lỗi, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Âu Dương Minh Hạo và nói: “Anh Minh Hạo, người bạn Đông Dương này là anh mời đến ăn cơm sao?”

“Đúng vậy.” Âu Dương Minh Hạo gật gật đầu, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười không có ý tốt.

Đương nhiên Ichisuke Eikawa là anh ta mời đến, nhưng có phải tới ăn cơm không thì chưa chắc.

….

Phía trước một vườn hoa tươi tốt, Diệp Khuynh Thành hơi cong người, nghiêm túc đánh giá mấy đóa hoa nhỏ màu hồng trong vườn, nói: “Mấy đoá hoa hồng này trông thật xinh đẹp, có nên hái mấy đóa về rồi cắm trong nhà chúng ta trang trí không?”

“Em thấy được đó, rất đẹp, có thể hái thêm mấy đóa để cắm thêm mấy chỗ.” Lục Vân đáp lại, tầm mắt lại không nằm trên những đoá hoa đó, mà dừng lại trên đường cong nóng bỏng phác hoạ ra khi Diệp Khuynh Thành khom lưng ngắm hoa.

Chỉ có thể nói là mỹ nhân ngắm hoa, tôi ngắm mỹ nhân.

“Tiểu lưu manh, mắt em nhìn đâu vậy hả!”

Lục Vân đang xem say sưa thì đột nhiên nghe thấy Diệp Khuynh Thành quát lên một tiếng, cô đứng thẳng dậy, đường cong kia lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của Lục Vân. Cũng không thể nói biến mất, phải nói là Diệp Khuynh Thành đã quay lại, dùng đôi mắt xinh đẹp căm tức nhìn Lục Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận