Em không dừng đấy!
Quá trình hỗ trợ tu luyện vẫn tiếp diễn, mồ hôi thấm ướt quần áo của cô.
Hơi thở ngày càng nặng nhọc.
Cơ thể ngày càng nóng hơn.
Diệp Khuynh Thành cố gắng cắn môi chịu đựng để ngăn không cho thanh âm xấu hổ phát ra nhưng cô không hề biết rằng càng kìm nén thì di chứng của việc hỗ trợ tu luyện càng mạnh. Cuối cùng, cô hoàn toàn mất kiểm soát.
Thấy đã gần đến giờ, Lục Vân bế Diệp Khuynh Thành lên và chạy vào phòng tắm.
Lần này, Diệp Khuynh Thành đã biết được vì sao Lục Vân lại xả đầy nước lạnh vào bồn tắm.
Lục Vân không thương tiếc ném cơ thể mỏng manh cuộn tròn của Diệp Khuynh Thành vào bồn tắm khiến cho nước lạnh tràn khắp ra sàn.
“Không phải nói ý chí của chị kiên cường lắm sao? Không phải chị nói hậu di chứng là giả sao? Hừ, cho chị biết thế nào không tin.”
Để trừng phạt Diệp Khuynh Thành, Lục Vân đột nhiên thò tay vào bồn tắm, nhẹ nhàng vuốt ve nơi mềm mại. Sau đó, chạy ra khỏi phòng tắm.
Sờ một cái rồi chạy, đúng là kích thích thật!
Mười phút sau, Diệp Khuynh Thành lao ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Cô trừng mắt nhìn Lục Vân, tức giận nói: “A a a, tên khốn kiếp, em vừa làm gì với chị?”
“Chỉ là giúp chị tu luyện thôi mà, không phải em đã nói với chị là hỗ trợ sẽ có di chứng sao? Đấy là do chị không tin em đấy chứ.”
“Ý chị là sau đó cơ!”
“Sau đó gì cơ?”
“Sau khi em ném chị vào bồn tắm!”
“A…Lúc đó tình thế hỗn loạn như vậy, hai tay của chị cứ ôm chặt lấy cổ em nên em cũng không biết lúc đó xảy ra chuyện gì.” Lục Vân áy náy sờ mũi nói.
“Em giả ngu với chị hả? Để xem chị giáo huấn em như thế nào, hừ!”
Diệp Khuynh Thành tức giận, lao tới định nhéo tai Lục Vân. Lục Vân vội trốn ở một bên ghế sô pha khác và nói: “Chị Khuynh Thành, chúng ta đã thỏa thuận với nhau trước rồi. Chịị không thể nuốt lời được.”
“Ai thèm thỏa thuận với em!”
Diệp Khuynh Thành đuổi theo và muốn dạy cho Lục Vân một bài học nhưng đương nhiên là Lục Vân không thể để cô thành công được. Hắn chạy vòng quanh sô pha hết lần này tới lần khác. Cuối cùng, Diệp Khuynh Thành không thể đuổi theo được nữa, nói: “Được rồi, chị sẽ tuân theo thỏa thuận, không so đo với em nữa.”
“Thật chứ?”
“Thật!”
“Chị thề đi.”
“Chị thề, nếu như chị còn so đo chuyện lúc nãy thì cả đời này chị sẽ không kết hôn.”
Sau khi thấy cô thề xong, Lục Vân ngập ngừng đến gần Diệp Khuynh Thành và ngồi xuống ghế sô pha. Diệp Khuynh Thành không có thêm bất cứ hành động nào mà chỉ trừng mắt nhìn hắn với vẻ oán hận: “Tất cả là do em, đồ khốn kiếp. Lúc nãy khi đuổi theo em, chị đã bị bong gân chân, đau chết đi được!”
“Bong gân chân? Để em xem nào.”