Khóe miệng Khương Chính Hồng khẽ giật giật, nói: “Mời cậu đi gặp ba tôi với tôi.”
“Như vậy còn được.”
Tề Thương lan hừ lạnh, nói: “Nếu như ông không tin tưởng tôi thì sao ông lại dám nói chúng ta là bạn bè nhiều năm? Đúng là làm ơn mắc oán. A Minh, chúng ta đi!”
Hai người chán nản rời khỏi Khương gia.
Lục Vân đi theo Khương Chính Hồng tới hậu viện của Khương gia.
Khung cảnh nơi đây rất tao nhã, là nơi Khương Thiên Viễn thường tu luyện. Nếu như không có mệnh lệnh của ông, ngay cả Khương Chính Hồng cũng không dám tùy tiện ra vào.
Trong một gian phòng ở hậu viện, Khương Thiên Viễn đang khoanh chân ngồi trên giường. Ngày mốt là ngày tỉ thí võ công với Hầu gia, ông nhất định phải giữ sức.
Khi nghe thấy tiếng bước chân hắn tới gần, Khương Thiên Viễn mở mắt ra.
Khó có thể tưởng tượng đây là đôi mắt của một cụ ông gần trăm tuổi.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Khương Thiên Viễn dùng đôi mắt sắc bén đánh giá Lục Vân. Ông phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không nhìn thấu Lục Vân, trên mặt ông lộ vẻ kinh ngạc. Sau đó, ông nhìn Khương Chính Hồng và nói: “Chính Hồng, còn không mau nói lời xin lỗi với người ta đi.”
Khương Chính Hồng không dám có bất kỳ sự phản kháng nào nên ông ấy chỉ đành nói với Lục Vân: “Lục Vân, tôi là người nóng tính. Vừa rồi tôi đã xúc phạm cậu, mong cậu đừng chê trách.”
Lục Vân liếc ông ấy một cái rồi nói: “Ông đã gần 70 tuổi rồi, cần phải học cách trưởng thành hơn đi.”
“……”
Đây là lần đầu tiên Khương Chính Hồng bị một người tuổi đôi mươi nói mình như vậy, trong lòng ông ấy cảm thấy kỳ lạ.
Trên mặt Khương Thiên Viễn lộ vẻ thú vị: “ Vừa rồi tôi nghe cậu nói rằng cháu gái Khương Lam của tôi đã nhờ cậu giúp đỡ Khương gia vượt qua khó khăn lần này?”
Lục Vân gật đầu, cười nói: “Ông lão, tuy tuổi đã cao nhũng thính lực không hề tệ.”
Khương Chính Hồng ở một bên nghe được lời này thì toát mồ hôi hột, ông ấy thấy Lục Vân đúng là to gan, không một ai ở đây dám gọi Khương Thiên Viễn như vậy cả.
Khương Thiên Viễn không hề tức giận, ông nhìn Lục Vân với vẻ quan tâm, nói: “Tôi rất tò mò về việc cậu định làm gì để giúp Khương gia chúng tôi vượt qua khó khăn này?”
Lục Vân cười một cách thần bí và nói với Khương Chính Hồng ở bên cạnh: “Ông đi lấy cho tôi bút mực, giấy và nghiên mực qua đây.”
“Không cần đâu, ba có đây rồi.”
Khương Thiên Viễn lấy bút, giấy và nghiên mực từ trong giá sách ra đưa cho Lục Vân và nói: “Sao nào, cậu định vẻ một bức tranh để thuyết phục Hầu gia sao?”
“Lát nữa ông sẽ biết thôi. Ông lão à, ông quay đầu lại đi. À đúng rồi, còn có lão già ngu ngốc kia nữa, ông cũng quay đầu đi, chỉ sợ lát nữa ông sẽ bị mù đấy.”
Lão già không biết điều?
Khương Chính Hồng tức giận nhưng chỉ có thể nhịn vì có một ông lão lớn tuổi hơn đang bảo vệ hắn.
Tốc độ Lục Vân vẽ tranh rất nhanh.
Trong quá trình đó, Khương Chính Hồng lộ ra vẻ mặt rất bất mãn.
Khương Thiên Viễn cảm thấy rất tò mò, không rõ Lục Vân chạy tới đây vẽ tranh là có ý gì. Nhưng nếu Lục Vân nói chờ hoàn thành xong lại xem thì họ sẽ không tự hạ thấp thân phận đi rình coi.