Ở sân sau Khương gia, Lục Vân đã châm cứu xong cho Khương Thiên Viễn
Sắc mặt Khương Thiên Viễn đỡ hơn một chút, nhưng sau đó lại cười khổ và nói: “Tiền bối, cảm ơn ân cứu mạng của ngài, nhưng lần này ngài thật sự không cần làm như thế.”
Lục Vân không nói gì.
Khương Thiên Viễn tiếp tục nói: “Tôi đã già rồi, cũng đã sống đủ, chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng tiền bối, ngài còn trẻ như vậy, tôi thật sự không muốn nhìn thấy… Khụ khụ ——”
Hình như ông đã nhận định Lục Vân không trốn khỏi kiếp nạn này, vẻ mặt vô cùng bi ai, nói xong lời cuối cùng thì ho khan dữ dội.
Lúc này rốt cuộc Lục Vân cũng nói chuyện: “Yên tâm đi, một hộ pháp Võ Minh còn không làm gì được tôi, lần này không chỉ tôi không có việc gì, Khương gia các người cũng không sao, hiện tại kẻ nên cảm thấy hoảng loạn là hộ pháp họ Hàn kia.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Lục Vân trông có vẻ rất trấn định, thậm chí trong mắt còn lập loè một tia sắc bén.
Khương Thiên Viễn không rõ nguyên do.
Lục Vân lại không giải thích thêm mà vỗ vỗ bờ vai ông và nói: “Ông bị nội thương, tuy tôi đã châm cứu nhưng vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian mới khôi phục được, chờ ông ngủ một giấc dậy thì tất cả đều kết thúc.”
Nói xong thì hắn rời khỏi sân sau Khương gia, đi vào đại sảnh, vừa vặn gặp phải Khương Chính Hồng đang nổi trận lôi đình.
Thấy hắn xuất hiện ở đại sảnh, những tiểu bối Khương gia đều rụt cổ lại, không dám đối diện với Lục Vân, bởi vì họ biết những lời nói vừa rồi nhất định đều bị Lục Vân nghe thấy.
Khương Chính Hồng cũng ngừng tức giận mắng, cung kính đi đến trước mặt Lục Vân và nói: “Lục tiền bối, sức khoẻ ba tôi thế nào rồi?”
“Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì cơ bản sẽ không có vấn đề gì.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi… Lục tiền bối, vừa rồi đám tiểu bối chỉ ăn nói bậy bạ, ngài đừng để trong lòng, ngài vì Khương gia mới đắc tội Võ Minh, lần này dù thế nào thì Khương gia cũng đứng về phía ngài.”
Lục Vân nhìn thật sâu vào mắt Khương Chính Hồng, vui mừng nói: “Ông lão chết tiệt ông nhìn như rất ngoan cố, không ngờ lại khá nghĩa khí, cũng coi như lần này không giúp sai người.”
“Lục tiền bối quá khen, tôi vẫn phải có chút nguyên tắc làm người này… Lục tiền bối, ngài muốn đi đâu?”
Khương Chính Hồng còn chưa nói xong thì đã thấy Lục Vân đi ra ngoài cửa Khương gia, trong lòng lập tức quýnh lên, cũng đi theo.
Lục Vân lạnh nhạt nói: “Tôi đi ra ngoài gặp hộ pháp Võ Minh kia, ông lão, ông an tâm ở lại phòng khách đi, chỉ cần có tôi ở đây thì không ai dám khai đao với Khương gia các người.”
“Không được, Lục tiền bối tôi đi với ngài.”
“Ba, không thể…”
Khương Thừa Nghiệp vừa mở miệng thì đã bị Khương Chính Hồng tát một cái lên mặt, phẫn nộ quát: “Câm miệng, thằng hèn mày!”
Nói xong, ông ấy đi theo Lục Vân ra khỏi Khương gia.
Bên ngoài, đám đông chen chúc.
Hàn Khải dẫn số lượng lớn chấp pháp giả nổi giận đùng đùng đi tới, mọi người thấy dáng vẻ lửa giận ngập trời của ông ta thì trái tim run rẩy, sau đó liền vui sướng khi người gặp họa.