Hàn Khải cảm thấy kinh hãi, trái tim ông ta như muốn căng nổ!
“Tôi hỏi, ông có phải là Hàn hộ pháp không?”
Lục Vân lại là nhàn nhạt mở miệng hỏi một câu, rõ ràng giọng điệu không có biến hóa gì, nhưng lại làm Hàn Khải run lên, hô hấp như ngừng lại vào thời khắc này.
“Tôi….tôi là hộ pháp của căn cứ Vũ Minh khu Đông Hải, Hàn Khải!”
Hàn Khải ép kinh hãi trong lòng xuống, trả lời.
“Hầu Dũng, có phải đệ tử của ông không?” Lục Vân hỏi lại.
“Phải……”
“Có phải trong trận luận võ của Khương gia và Hầu gia lần này ông đã lạm dụng chức quyền để làm việc tư không?” Lục Vân hỏi lại.
“Phải……”
Đứng trước khí thế mạnh mẽ của Lục Vân, Hàn Khải đường đường là hộ pháp của Vũ Minh, vẫn bị dọa sợ, Lục Vân hỏi cái gì ông ta liền trả lời cái đó, tựa như lúc này đây Hàn Khải mới là tội phạm truy nã, mà Lục Vân tức thì đã trở thành người thẩm vấn kiêm luôn chức quan phán quyết.
Tình cảnh cực kỳ quỷ dị.
Đám người lúc trước bị khí thế khủng bố của Lục Vân đẩy lui vẫn không dám tới gần, nhưng người nào cũng đứng đó dựng thẳng lỗ tai nghe lén.
Khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ thì nguyên đám người đồng loạt trưng ra vẻ mặt cổ quái.
Mặc dù từ lúc Tạ Trừ nói ra chuyện Hầu Dũng là đệ tử của Hàn Khải, bọn họ cũng đã có suy đoán, trong trận luận võ này Hàn Khải nhất định sẽ nhúng tay vào, nhưng khi lời này xuất ra từ chính miệng của Hàn Khải lại mang một ý nghĩa khác.
Sau một lúc hồn bay phách lạc, Hàn Khải mới ý thức được vấn đề này, khuôn mặt lập tức biến sắc, nói: “Tên nhãi ranh kia, cậu đã thi triển yêu thuật gì với tôi.”
Ông ta thẹn quá hóa giận, muốn đem lời mình vừa nói, quy tội thành Lục Vân sử dụng yêu thuật để lấp liếm cho qua.
Lục Vân thất vọng lắc đầu nói: “Ông thật sự đúng là gan to bằng trời…!”
Ầm!
Sau khi tiếng nói vừa dứt, một cước nhanh như chớp hung hăng đá vào phần bụng của Hàn Khải, làm ông ta quỳ nằm rạp trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Đám người xung quanh lập tức hóa đá.
Bọn họ thật sự chưa từng nhìn thấy người nào có gan lớn như vậy, ngay cả hộ pháp của Vũ Minh cũng dám đánh!
Không lẽ là hắn cho rằng, chỉ bằng một mình hắn cũng có thể đối đầu với toàn bộ Vũ Minh Trung Quốc?
Khương Chính Hồng vừa mới đứng lên từ chỗ cánh cửa, trông thấy hành động của Lục Vân, bị dọa đến mức xém chút nữa đã bước hụt chân ngã thẳng xuống đất.
Đám người Khương Thừa Nghiệp và Khương Thừa Nghĩa đang đi theo ra ngoài, kịp thời đỡ lấy Khương Chính Hồng, chứng kiến hành vi của Lục Vân, làm sắc mặt của bọn họ càng thêm khó coi, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.