Tề Thương Lan nói: “Lục thần y, lần này không bằng ngài đi cùng chúng tôi trở về tỉnh Giang Nam!”
Tề Thương Lan chuẩn bị đến tỉnh Giang Nam để tìm Lâm Thanh Đàn châm cứu cho mình, mà đúng lúc Khương Chính Hồng cũng phải đến Giang Nam tìm bảo bối Lam Nhi của mình, cho nên hai người chuẩn bị cùng đi.
Nếu Lục Vân đi cùng họ thì quá tốt.
Nhưng mà Lục Vân lại lắc đầu và nói: “Thôi bỏ đi, các người quá chậm, chờ hai ông đến tỉnh Giang Nam thì tôi đã ngủ xong một giấc rồi.”
Nói xong thì đẩy đại bảo bối của hắn rời khỏi Tề gia.
Trở lại tỉnh Giang Nam, Lục Vân nhận được một tin tức tốt từ chỗ Diệp Khuynh Thành, đó là chị năm Sở Dao thần bí của mình qua mấy ngày nữa sẽ trở lại.
Lục Vân đầy mặt chờ mong mà hỏi: “Lúc chị năm biết em còn sống có phản ứng gì? Có phải vô cùng kích động không?”
Lúc trước Lạc Ly tiết lộ tin Lục Vân còn sống trong group của bảy chị em thì họ đều thực kích động, chị tư Vương Băng Ngưng còn cố ý bỏ hết công việc, trở về gấp từ nước ngoài để gặp mặt hắn.
Mà chị sáu Tiêu Thấm thật sự vì bận quá nên tạm thời chưa thể trở về.
Còn chị năm Sở Dao… Quá thần bí.
Ngày đó chị ấy không để lại một câu nào trong group chat cả.
Lục Vân cảm thấy cô không nhìn thấy những tin nhắn đó, bằng không nhất định sẽ không thờ ơ.
Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt quái lạ mà nhìn hắn một cái và nói: “Tiểu Lục Vân, em muốn biết em năm kích động đến mức nào không?”
“Kích động đến mức nào?”
“Nó chỉ đáp lại một chữ.”
“Một chữ?” Lục Vân lập tức mặt lộ vẻ nghi hoặc, một chữ thì làm sao có thể biểu đạt ra tâm tình kích động chứ, hắn vội hỏi: “Chữ gì?”
“À.”
“À?”
“Ừ, nó chỉ đáp lại một chữ ‘À’, có phải rất vui vẻ không?”
“Vui cái rắm!”
Lục Vân cực kỳ phẫn nộ, giỏi lắm chị năm, em luôn nhớ mong chị mà chị biết em còn sống lại chỉ đáp lại một chữ ‘À’, sao có cảm giác chị không để bụng về em chút nào vậy?
Tiểu Lục Vân cảm thấy rất tủi thân.
Diệp Khuynh Thành vui sướng khi người gặp họa mà nói: “Tiểu Lục Vân ơi tiểu Lục Vân, hiện tại em biết chị đây tốt với em cỡ nào chưa, không phải tất cả các chị đều cưng chiều em như chị đâu!”
“Vâng vâng, vẫn là chị Khuynh Thành tốt nhất với em, vì báo đáp chị, em quyết định giúp chị tu luyện.”
“Em muốn ăn đòn!” Mặt Diệp Khuynh Thành lạnh xuống, xoay người ấn Lục Vân ngã vào sô pha, dùng sức nắm lỗ tai hắn mà uy hiếp: “Về sau nếu em còn dám nhắc đến chuyện giúp tu luyện thì chị vặn gãy lỗ tai em.”
“Chị, không phải chị nói cưng chiều em nhất sao? Em cảm thấy vẫn là chị hai tốt nhất, vừa dịu dàng lại thiện lương, quan trọng nhất là chưa bao giờ nắm lỗ tai em cả.”