Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

“Ha ha, nếu em cũng mới đi ra từ mộ, chắc em còn dính nhiều bùn đất hơn so với chị bây giờ đấy!”

Sở Dao cười nhạt nói, sau đó cúi người, dùng tay tát nước lên rửa mặt, liên tục tát như vậy mấy lần, khuôn mặt cuối cùng cũng sạch sẽ, thực sự đẹp đến cực điểm.

Lục Vân không nói nên lời: “Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp như thế này, tại sao phải biến khuôn mặt mình thành ra như vậy chứ… Chờ đã, chị vừa nói gì, mộ?”

Sau khi Lục vân nhận ra liền cả kinh nói: “Chị năm, sao chị lại thiếu đạo đức như vậy, lại đi đào mồ tổ tiên nhà người ta?”

“Tiểu Lục Vân em nói bậy cái gì vậy, cái gì mà đi đào mồ tổ tiên, chị chỉ đi đến những ngôi mộ không chủ, hơn nữa chị không phải đi làm chuyện xấu, chẳng qua là đi thu thập tà linh khí mà thôi……”

Sở Dao trừng mắt lên nhìn Lục Vân mà trách móc, sau đó dường như nhớ tới cái gì, kinh ngạc hỏi: “Sư bá không có dẫn em đi thăm mộ sao?”

“Sư bá?”

Lời nói Sở Dao có chút kỳ quái, nhất thời làm Lục Vân ngây người ra, cho rằng đầu óc cô hỏng rồi, bắt đầu nói nhảm!

Nhưng ngay sau đó Sở Dao nói: “Đúng vậy, sư phụ của em có phải là Thiên Huyền Tử không? Sư phụ của chị là Thiên Diệu Tử. Bọn họ là sư huynh muội của nhau. Vậy thì sư phụ của em không phải là sư bá của chị sao?”

“Này…”

Trong chốc lát, trong đầu Lục Vân đột nhiên vang lên một trận ong ong, mở to hai mắt trừng lên.

Hình như hắn có nghe lão đạo sĩ nói đạo hào của ông ấy là Thiên Huyền Tử, nhưng Lục Vân không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng lão đạo sĩ là một người cô độc mà thôi.

Nhưng những lời của chị năm nói đã khiến hắn nhận ra rằng mọi thứ không hề đơn giản như vậy.

“Chờ em thấm cái…”

Lục Vân hít sâu một hơi, cố gắng áp chế chấn động trong lòng, một lát sau lại nói: “Ý của chị là, thật ra chúng ta là người cùng một tông môn, mà chị… dựa theo vai vế mà nói, chị là sư muội của em sao?”

Chị gái trở thành sư muội có thứ kích thích như vậy sao?

Sở Dao nghiêm túc gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Lục Vân hít sâu một hơi, rất nhanh liền phản ứng lại, vỗ nhẹ vào đầu Sở Dao, nói: “Vậy chị còn không mau gọi em sư huynh đi!”

Vốn tưởng Sở Dao sẽ tức giận, ai ngờ cô chắp tay trước ngực nói: “Sở Dao bái kiến sư huynh.”

Thanh âm trong trẻo dễ nghe, giống như một trận gió thoảng qua căn nhà gỗ trong sơn cốc, dưới mái hiên những chiếc chuông gió đung đưa nhẹ nhàng, chúng chơi ra những tấu khúc chữa lành tâm hồn.

Lục Vân thực sự chưa bao giờ dám mơ rằng một ngày nào đó dựa vào vai vế mà hắn có thể hạ chị năm xuống dưới mình như vậy.

Đừng nói nữa, thực sự rất thú vị.

“Gọi lại một lần nữa.”

“Chào sư huynh.”

“Gọi lại.”

“….”

“Tiểu Lục Vân, có phải em cố tình chọc giận chị đúng không? Đừng quên, chị là chị gái của em đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui