Nhất thời sắc mặt Lục Vân tối sầm lại, nói: “Vì bọn họ ghen tị, trên thế giới này có quá nhiều con mắt màu hồng*, họ nhìn người khác rất tệ, không tiết lộ ra bên ngoài cũng tốt, không thôi sẽ bị người ta bình luận tiêu cực một cách ác ý.” (chỉ những người ganh đua, đỏ mắt với thành quả của người khác)
“Bình luận tiêu cực ác ý như thế nào?”
“Không có gì đâu, chị chỉ cần nhớ kỹ, bọn họ càng ghen ghét, thì khả năng tương lai tông môn chúng ta phát triển mạnh càng lớn, Thiên Đạo tông, vừa nghe tới liền cảm thấy tim đập loạn nhịp.”
Lục Vân rất hài lòng với cái tên này.
Chỉ có một điểm làm hắn không hiểu.
Một tông môn vừa điên cuồng và tuyệt vời như vậy. Tại sao lão đạo sĩ lại muốn giấu đi, ở trong đạo quán mười năm, cũng không nói cho mình một tiếng.
Sợ hắn sẽ lấy cái cái tên này ra ngoài khoe khoang sao?
Vậy là không tin tưởng hắn quá rồi.
Sở Dao nhìn bộ dạng có phần tự hào của Lục Vân, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của cô càng trở nên kỳ lạ hơn, cô nghĩ đầu óc của Tiểu Lục Vân nhất định có vấn đề vậy mà hắn lại nên mới cảm thấy cái tên Thiên Đạo tông này thật tuyệt.
Không thấy xấu hổ sao sao?
Lúc này Lục Vân mới từ trong tưởng tượng vô hạn về Thiên Đạo tông vừa rồi mà hoàn hồn lại, lén liếc Sở Dao một cái nói: “Em không có ý gì…. nhưng chị năm, nhiều năm như vậy rồi mà chị chậm lớn quá phải không?”
“Chậm lớn? Em nói bậy!”
Sở Dao kiễng chân lên, đầu tiên là dùng tay so đầu mình và đầu hắn, thấy mình đã ngang tai Lục Vân thì cô ta so đo, nói: “Chị chậm lớn hồi nào chứ?”
Lục Vân nói: “Em đang nói về chiều cao à?”
“Ờ…”
Theo ánh mắt của Lục Vân, Sở Dao cúi đầu, ánh mắt rơi vào bộ ngực nhỏ nhắn của cô, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Đương nhiên Sở Dao hiểu được ý của Lục Vân, lông mày nhăn lại một cái, nhưng vẫn vùng vẫy nói: “Em hiểu cái gì, sư phụ chị nói, cái này kêu thiên phú dị bẩm, nếu cứ như chị hai, nói không chừng vừa vào tới cửa mộ đã bị ngực làm kẹt lại rồi!”
“Nhỏ chính là nhỏ, không nên tìm lý do.”
“Là Thiên phú dị bẩm!! ”
“Là nhỏ.”
Lục Vân nói xong còn duỗi ra một đầu ngón tay chọc chọc.
Hành động này là để chị năm nhận ra chỗ còn thiếu của mình, muốn cô dũng cảm thừa nhận sự thật.
Mặt mày Sở Dao nhất thời tối sầm, mặt cười lạnh nói: “Chị nói thiên phú dị bẩm chính là thiên phú dị bẩm, em còn dám nói nữa, chị… chị liền đánh chết em đó Tiểu Lục Vân!!”
Nói xong thân thể yêu kiều của cô nhoáng lên một cái, giống như một một con cọp cái, mạnh mẽ xông về phía Lục Vân.
Đồng thời trong tay còn xuất hiện một viên linh đang kỳ quái, đinh linh linh lay động, một vòng sát khí lập tức cắn về phía Lục Vân.