Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Thiên Diệu Tử gật đầu, nhìn Lục Vân và nói: “Xem ra lúc đó giao nhiệm vụ dạy dỗ cho Thiên Huyền Tử sư huynh là rất đúng đắn. Sau mười lăm năm mà có thể trưởng thành đến mức này đã là rất tốt rồi. Con có vấn đề gì muốn hỏi ta sao, mặc dù có thể hỏi, nhưng có một số câu ta không nhất thiết phải trả lời.”

Nhất thời Lục Vân không nói nên lời.

Đã nói như vậy rồi, vậy rốt cuộc hắn có nên hỏi hay không?

Chắc chắn, Thiên Đạo tông cũng không phải là một tông môn đoan chính gì.

Lục Vân suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi ra tất cả những nghi vấn trong lòng, đại khái là về thân thế của bản thân, còn có kẻ phía sau vạch ra kế hoạch, rốt cuộc có dụng ý gì? Và còn có Thiên Đạo tông này, cuối cũng đã xảy ra chuyện gì?

Thiên Diệu Tử yên lặng lắng nghe, cuối cùng chỉ mỉm cười đầy ẩn ý và nói: “Khi đến lúc, mọi thứ sẽ được tiết lộ. Điều con cần làm bây giờ là bảo vệ mấy chị gái của mình.”

Quả nhiên, hỏi rồi cũng vô nghĩa.

Lục Vân có vẻ bực dọc khi bị những người này chơi đùa như một con khỉ.

Lúc này, Thiên Diệu Tử đột nhiên kéo hắn sang một bên, thần bí nói: “Cái kia… Sư điệt, ta hỏi con một câu, con đã trở lại Giang Thành lâu như vậy, nắm bắt được bao nhiêu rồi?”

Lục Vân trợn tròn mắt ngay lập tức nói: “Nắm bắt cái gì?”

“Đương nhiên là chị gái của con…”

Nói xong còn nháy mắt, thử nhìn xem có chỗ nào trông giống một đạo cô nghiêm túc không.

Mặc dù Lục Vân hoài nghi, nhưng vẫn thật thà nói: “Sư phụ con nói, trước khi vô danh thần công chưa đại thành, không được dễ dàng phát tiết Nguyên Dương, cho nên con vẫn luôn an phận thủ thường.”

“Thiên Huyền Tử sư huynh thật sự nói với con như thế?”

Sắc mặt Thiên Diệu Tử nhất thời trở nên có chút cổ quái, nhìn thấy Lục Vân gật đầu, không khỏi cười nói: “Ha ha, sư huynh rất biết chơi, thật thú vị.”

“Có ý gì?” Lục Vân khó hiểu.

“Không có việc gì, ngoan ngoãn nghe lời sư phụ con nói được rồi, nhớ kỹ, bảo vệ tốt các chị gái của con.”

Thiên Diệu Tử cũng không giải thích gì nhiều, nụ cười hàm chứa ý sâu xa.

Thiên Diệu Tử nhẹ nhàng rời đi như lúc đến, vẫy vẫy ống tay áo không để lại chút bụi trần.

Lục Vân lại muốn kiếm đồ chọi bà ta, nghi hoặc trong lòng không chỉ không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng mơ hồ.

Còn không bằng không tới!

Sở Dao lắc đầu, tò mò hỏi: “Sư huynh, vừa rồi sư phụ muội đã nói nhỏ gì với huynh vậy?”

“Muội thật sự muốn biết?”

“Muốn, đương nhiên huynh có thể không trả lời.”

Hiện tại Lục Vân nghe thấy ba chữ ‘ Kông trả lời’ thì muốn phát điên, câu này không phải trêu cợt người ta sao?

Hắn không giống đạo cô không đứng đắn vừa rồi, thích khoe khoang làm ra vẻ, vì thế nghiêm túc trả lời: “Bà ta nói muốn em tìm cơ hội ngủ chị.”

“?” Sở Dao sửng sốt.

Sau đó gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nổi giận, nói: “Tiểu Lục Vân em nói bậy, sư phụ chị là người đứng đắn, sao có thể nói mấy câu lưu manh như vậy với em, em không được sỉ nhục sư phụ chị!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui