Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Mặt Lục Vân trầm xuống, nói: “Nếu chị không chịu nói thì em sẽ tự đến nước Nam Ngư một chuyến, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì?”

“Đừng…”

“Vậy chị nói chân tướng cho em biết đi!” Lục Vân nghiêm túc nhìn Vương Băng Ngưng, trong mắt hiện ra sự quyết liệt không cho phép kháng cự.

Vương Băng Ngưng ngẩn ra, sau đó cô cúi đầu, do dự một lát rồi nói: “Được rồi, tiểu Lục Vân đừng xúc động, chị nói hết cho em…”

Thì ra mấy tháng gần đây Long quốc thường xuyên xuất hiện sự kiện dân cư mất tích. Vương Băng Ngưng và mấy phóng viên đồng nghiệp luôn trộm theo dõi việc này, cuối cùng phát hiện đây là vụ án buôn người vượt biên có tính chất cực kỳ nghiêm trọng.

Vì thế bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, lần theo manh mối mà theo dõi đến nước Nam Ngư.

Cuối cùng phát hiện những người mất tích đã bị đưa vào một căn cứ thực nghiệm nào đó, hơn nữa đi vào rồi không thấy ra nữa.

Một đồng nghiệp của Vương Băng Ngưng bí quá hoá liều, quyết định thâm nhập căn cứ điều tra, nhưng không ngờ bị đối phương phát hiện, bởi vậy bị đuổi giết.

Đây là tất cả những chuyện đã xảy ra.


Vương Băng Ngưng sống sót được chỉ do may mắn.

Lục Vân nghe xong thì lâm vào trầm tư.

Thực nghiệm trên cơ thể người?

Hơn nữa là thực nghiệm đặc biệt nhằm vào người Long quốc?

Nhất định phải coi trọng chuyện này.

Lục Vân nói: “Chị tư, chị có thể nói địa chỉ căn cứ thực nghiệm kia cho em không.”

“Em muốn làm gì?” Mặt Vương Băng Ngưng lập tức lạnh xuống, nói: “Chị đã nói với em là đừng xúc động, có phải em còn muốn đến Nam Ngư gây chuyện không? Chị không cho phép!”

Cô nói cho Lục Vân những chuyện này là sợ hắn làm liều, kết quả hắn biết chân tướng thì quyết tâm đi đến Nam Ngư càng kiên định.


“Em vừa không phải phóng viên, cũng không phải bộ ngành có liên quan, đi đến nơi nguy hiểm như vậy làm gì? Tìm chết sao?” Vương Băng Ngưng kiên quyết không đồng ý.

Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị tư, chẳng lẽ chị không hiếu kỳ tại sao mình còn sống à?”

“…” Vương Băng Ngưng lại sửng sốt.

Đúng rồi, rõ ràng cô bị nhiều lính đánh thuê như vậy đuổi giết, làm sao cô sống được? Còn nữa, đây là nơi nào? Sao tiểu Lục Vân lại ở chỗ này?

Vừa rồi Vương Băng Ngưng không nghĩ đến mấy vấn đề này là vì đang cảm thấy tìm được đường sống trong chỗ chết, hơn nữa sau đó còn kể lại chuyện mình điều tra, căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Hiện tại cô mới phản ứng lại, quá kỳ quái.

Lúc chuẩn bị dò hỏi thì Thiên Cô bỗng đi đến và nói: “Vương, khi nào chúng ta xuất phát?”

Vương?

Thân thể Vương Băng Ngưng run lên, tầm mắt bỗng rơi xuống tay Thiên Cô.

Đó là một cái mặt nạ, một mặt nạ đầu rồng làm Vương Băng Ngưng có cảm giác rất quen thuộc.

Bởi vì chủ nhân của mặt nạ này chính là thần tượng cô vẫn luôn muốn phỏng vấn —— Vân Thiên Thần Quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận