Thay vì phải tiết lộ danh tính của Lục Vân sớm như vậy, cô hy vọng rằng có thể tận hưởng bí mật này cho riêng mình.
Sự thay đổi tâm trạng như thế này cũng dễ hiểu. Vì trong lòng cô, trước kia Vân Thiên Thần quân là sự tồn tại xa vời. Nếu như có thể được phỏng vấn Vân Thiên Thần quân một lần thì đời này của cô không còn gì phải hối hận nữa.
Thế nhưng bây giờ thì khác.
Ví dụ có một món đồ chơi mà mọi người đều rất thích nhưng hầu hết mọi người đều không có cơ hội chạm vào món đồ chơi này. Vương Băng Ngưng cũng cho rằng bản thân chính là một trong số đó nên cô rất muốn được chạm vào món đồ chơi đó trong mơ một lần.
Tuy nhiên bây giờ cô chợt nhận ra rằng món đồ chơi đó đang ở ngay bên cạnh mình và cô có thể chạm vào nó bất cứ lúc nào hoặc bất cứ ở đâu mà cô muốn.
Đây chính là sự ích kỷ của một cô gái nhỏ, điều này không quá đáng chút nào.
Lục Vân không hề biết rằng Vương Băng Ngưng đã so sánh hắn với một món đồ chơi cho nên hắn an ủi cô: “Chị tư, chị nhất định sẽ là người đầu tiên phỏng vấn Vân Thiên Thần quân và cũng sẽ là người duy nhất nhưng không phải bây giờ.”
Hắn đã quyết định rằng khi nào Vương Băng Ngưng chính thức phỏng vấn hắn thì hắn sẽ cởi bỏ mặt nạ đầu rồng để cho mọi người biết rằng hắn, Lục Vân chính là Vân Thiên Thần quân.
Thế nhưng không phải là bây giờ.
Cuộc sống thoải mái của các chị gái vẫn còn chưa được bao lâu, vậy mà lại có vô số người hâm mộ đến cửa, thế thì chẳng phải đau đầu muốn chết sao?
Lục Vân không nghi ngờ gì về tầm ảnh hưởng của mình.
Khi trở về nhà, để không khiến các chị gái khác lo lắng, Vương Băng Ngưng đã cố gắng giữ im lặng về vết thương của mình nhưng Diệp Khuynh Thành vẫn nhận ra.
Cô thấy Lục Vân đi ra ngoài. Khi đó Lục Vân nói rằng hắn đi trị liệu cho bệnh nhân nhưng khi trở về lại mang theo Vương Băng Ngưng, rõ ràng không chỉ đơn giản là đi trị liệu cho bệnh nhân.
Diệp Khuynh Thành tự đi tìm hai người, nghiêm túc hỏi: “Hai người làm sao vậy? Mau nói cho chị biết!” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Thấy không thể che giấu, Vương Băng Ngưng không còn cách nào khác đành kể lại câu chuyện.
Sau khi nghe xong, Diệp Khuynh Thành lạnh lùng nói: “Em dám điều tra chuyện nguy hiểm như vậy, em muốn chết sao? Nếu như lần này không phải Lục Vân kịp thời cứu em thì em đã…Chị mặc kệ, lần sau chị không cho phép em nhận những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy nữa. Ngày mai chị lập tức liên hệ với cơ quan truyền thông giúp em từ chức!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả, vừa hay tập đoàn Khuynh Thành đang thiếu nhân lực. Từ nay về sau, em ở nhà trông coi tập đoàn Khuynh Thành giúp chị, không được cả ngày chạy loạn bên ngoài nữa!”
Diệp Khuynh Thành thể hiện quyền uy chưa từng có.
Trông Vương Băng Ngưng có vẻ đau khổ.
Lục Vân nói: “Chị tư, lần này em đứng về phía chị cả. Chị xem, em về Giang Thành lâu như vậy mà chị chỉ ở nhà cùng em có mấy ngày. Chị tàn nhẫn lắm, chị có biết chị đang làm tổn thương trái tim yếu đuối của em không?”
Chuyến đi tới Nam Dư quốc này quá ly kỳ, Lục Vân không muốn chuyện như vậy xảy ra nữa.
Nếu như có thể giữ chị tư ở nhà là tốt nhất.