Gan và túi mật của vị đại hộ pháp bị xé toạc ra, chỉ mới đụng độ với sức manhn từ một ngón tay của Lục Vân, gã ta đã nôn ra máu rồi ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Vương Băng Ngưng giẫm lên một tín đồ tà linh đã chết, không ngừng nhổ nước bọt vào mặt anh ta, nói: “Anh muốn tôi nhổ nước bọt thêm phải không, giờ tôi sẽ thỏa mãn anh đây, phụt… Phụt… phut…!”
Lục Vân không nói nên lời: “Chị tư, đừng chơi nữa.”
Kéo Vương Băng Ngưng ra, một vòng lửa từ đầu ngón tay hắn hiện lên, thiêu rụi xác chết của đám tín đồ tà linh kia thành tro.
“Hai chị ngoan ngoãn ở nhà cho tốt, em đi cùng tên tín đồ tà linh này đến hang ổ của bọn chúng.” Lục Vân liếc mắt nhìn tên Đại hộ pháp nửa sống nửa chết kia, sau đó quay đầu nói với hai người chị xinh đẹp của mình.
Sở Dao nói: “Chị đi với em, chị muốn đi đào mộ lão giáo chủ của bọn chúng nữa, hơn nữa chị biết địa chỉ của Tà linh giáo.”
“Chị không bị thương sao?”
“Không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không đau chút nào, sưu hồn linh của chị đang rất đói.” Sở Dao lắc lắc sưu truy hồn trong tay nói.
Dường như cô có nỗi ám ảnh đặc biệt với việc thu thập các cổ vật tà linh.
Lục Vân suy nghĩ một chút nói: “Nếu như chị biết địa chỉ, em giữ lại người này cũng vô dụng.”
Nói xong, hắn đạp lên cổ Đại hộ pháp Tà linh, sau đó đốt gã ta thành tro.
Vương Băng Ngưng nói: “Chị cũng đi, chị cũng đi!”
“Về đi!”
Lục Vân vỗ mông Vương Băng Ngưng một cái: “Vết thương do đạn bắn của chị còn chưa lành, ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy loạn,chờ cho chúng em trở lại.”
Tà Linh giáo.
Trong đại điện vừa mờ vừa tối.
Một tín đồ tà linh chạy vào đại sảnh chen lấn xô đẩy, kinh hãi nói: “Giáo chủ, không xong rồi, con nhỏ đào mộ đó lại xông vào mộ của lão thủ lĩnh để trộm đồ, không, nó trộm rất nhiều Tà linh khí!”
Đùng!
Anh ta vừa dứt lời, một cái huyết vạc trên tế đàn đột nhiên vỡ tung, máu đỏ sẫm nhỏ xuống khắp mặt đất.
Trong chốc lát.
Mùi máu tanh trong đại điện càng thêm nồng nặc khó chịu.
Vị Tà linh giáo chủ kia bước ra từ huyết vạc.
Trần truồng.
Xung quanh thân thể bị một cổ khí huyết kinh khủng vây lấy, thậm chí còn mơ hồ ngưng tụ thành hình dáng của một con huyết long, đầu rồng ở ngay trên ngực ông ta, cực kỳ hung dữ giống như tâm trạng của Tà Linh giáo chủ ngay lúc này.
Lửa giận cháy hừng hực!
Tên trộm mộ kia còn dám quay lại!
Sao cô ta dám??
“Những tên được phái đi đâu?” Tà linh giáo chủ cao giọng hỏi.
“Hình như là, đã chết… chết rồi!”