“Cái con mẹ nó, đúng là một đám phế vật!”
“Giáo chủ… cái tên tu sĩ đi bên cạnh cô gái đó, là kẻ đã giết những người được cử đi canh giữ mộ phần.”
“Tu sĩ?”
Tà linh giáo chủ dừng một chút, sau đó vẻ mặt âm trầm nói: “Hừ, thật to gan, hôm nay bổn giáo chủ muốn nhìn xem tên tu sĩ kia có lai lịch gì!”
Mộ thất của Tà linh giáo bọn họ không chỉ đơn giản là nơi chôn cất thi thể của mấy vị lão giáo chủ, nó còn là bảo khố của Tà linh giáo.
Bảo khố bị người ta trộm một lần còn chưa tính, đối phương lại dám tới lần hai, đã vậy tính chất sự việc càng nghiêm trọng hơn, không phải trộm mà là tới quậy. Như vậy chẳng khác nào trần trụi dùng chân đạp lên đầu Tà Linh giáo bọn họ, nghiền nát!
Sự sỉ nhục như thế, ai có thể chịu đựng được?
Toàn thân Tà linh giáo chủ tràn ngập sát khí đáng sợ, nữ sủng ăn mặc hở hang bên cạnh đang run rẩy, không dám tiến lên.
Ông ta nhíu mày, liếc qua nói: “Tiện tỳ, còn đang làm cái gì đó, không mau đem y phục đến!”
“Vâng…..vâng……” . 𝗡hanh 𝙢à không có , chờ gì tì𝙢 ngay ⩵ T𝑟 𝖴𝙢T𝑟uyện.𝐯n ⩵
Một vị nữ sủng do dự thoáng một phát, cuối cùng vẫn lấy can đảm tiến lên, đem trường bào phủ lên người giáo chủ.
Giây tiếp theo.
“A ——”
Nữ sủng kia hét lên.
Chỉ thấy Tà Linh giáo chủ túm cổ cô ta, nhấc bổng lên không trung, cười lạnh nói: “Cô sợ tôi sao?”
“Giáo…….giáo chủ…, xin tha mạng…” Nữ sủng với vẻ kinh hoàng nói.
“Hừ, người phụ nữ này là phần thưởng cho cậu!”
Tà linh giáo chủ nắm lấy nữ sủng kia ném về phía tín đồ tà linh đang báo cáo, trên mặt không có một chút lưu tình nào.
Đối với ông ta mà nói.
Mấy người phụ nữ này đều là sủng vật, thậm chí còn tệ hơn cả sủng vật, nói đúng hơn, họ chỉ là đồ chơi.
Sau khi chơi xong thì có thể giết hoặc ném cho thuộc hạ.
Và tất nhiên ông ta còn tìm kiếm thêm nhiều con mồi một lần nữa.
Ông ta thích cảm giác mới lạ.
“Tu sĩ kia, hôm nay bổn giáo chủ muốn khiến cho cậu cảm thấy hối hận khi được sinh ra trên thế giới này!”
Tà linh giáo chủ đang muốn rời khỏi đại điện, đi tới mộ thất lão giáo chủ nhìn xem, xem cái tên tu sĩ kia đã ăn gan hùm mật gấu gì, mà dám ở đây kiêu ngạo như vậy.
Ông ta còn chưa đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, hai thi thể của tín đồ Tà linh từ bên ngoài đại điện được ném vào.
“Không cần Tà Linh giáo chủ đi ra ngoài, tên tu sĩ chết tiệt này tự mình dâng tới cửa rồi.”
Cách nói chuyện này đúng là Lục Vân.