Khách sạn Swan Lake
Lý Cao Phi cầm lên một nắm tiền mặt vứt về lên người phụ nữ nói: "Cầm tiền, mặc quần áo vào rồi cút!"
“Ông chủ, đã trễ thế này rồi......”
“Bảo cô cút thì mau cút đi, sao lắm lời vô nghĩa như vậy?”
“Hừ, quả nhiên đám đàn ông thối các ngươi đều giống nhau......”
Người phụ nữ ai oán nhìn Lý Cao Phi một cái, thấy sắc mặt Lý Cao Phi dần dần trở nên mất kiên nhẫn, cô gái vội vàng cầm tiền rồi ôm quần áo chạy ra ngoài.
Lạch cạch!
Lý Cao Phi châm một điếu thuốc lá, đứng bên cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn ánh đèn thành phố bên ngoài khách sạn.
Cũng không biết vì sao, tâm tình của ông ta đột nhiên trở nên phiền não.
Lần trước kế hoạch nhằm vào tập đoàn Khuynh Thành thất bại, còn làm cho tập đoàn Lệ Nhân của ông ta bước vào khốn đốn, Lý Cao Phi vẫn không cam lòng.
Nhưng tập đoàn Khuynh Thành có Nam Giang Vương che chở, hắn cũng đấu không lại.
Cho đến vài ngày trước, Lý Cao Phi trong lúc tình cờ đã quen biết một tập đoàn sát thủ, thế là ông ta đã bỏ tiền ra thuê hai gã sát thủ Hắc Bạch Vô Thường.
Vừa nghĩ tới Diệp Khuynh Thành và tên trai bao kia phải xuống địa ngục, ông ta cũng rất phấn khởi.
Nhưng mà.
Vừa vui mừng được một chút, Lý Cao Phi không hiểu sao lại cảm thấy phiền não và bất an.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Liên tiếp hút vài điếu thuốc lá, Lý Cao Phi cũng không nghĩ ra mình rốt cuộc bản thân ông ta đang bất an chuyện gì.
Quên chuyện đó đi.
Có lẽ là lần đầu tiên mời sát thủ, không quen cho lắm!
Lý Cao Phi chỉ có thể an ủi chính mình như thế, vừa chuẩn bị trở về giường ngủ, đột nhiên lại nhướng mày.
Hả?
Bên ngoài cửa sổ, có cái gì đó!
Đại bàng?
Diều?
Không đúng...!
Má ơi, là người!
Lý Cao Phi xác nhận lần nữa, cửa sổ bên ngoài đúng là có một bóng người đang nhìn chằm chằm vào bên trong.
Đây chính là khách sạn cao hơn ba mươi tầng đó!
Bùm!
Cửa sổ vỡ nát, bóng người bên ngoài vọt vào, Lý Cao Phi lộ vẻ hoảng sợ nói: "Là ngươi!"
Thanh niên trước mắt, chính là người mà ông ta mời sát thủ đi ám sát, là tên trai bao của Diệp Khuynh Thành - Lục Vân.
“Làm sao có thể......!Cậu rốt cuộc là người hay quỷ?”
Hai con mắt của Lý Cao Phi trợn tròn, quả thực không thể tin được hết thảy những gì nhìn thấy trước mắt.
“Vốn tôi đã tha cho ông một mạng, nhưng ông lại không biết khó mà rút lui, thấy chết mà không sợ, lại dám trêu chọc trên đầu tôi, tôi thấy ông ngại mình sống lâu quá rồi chăng.”
Thanh âm Lục Vân không chút cảm xúc, sau đó từ từ đưa tay chụp mạnh lấy hộp sọ của Lý Cao Phi, trực tiếp tuyên án tử hình cho ông ta.
Lý Cao Phi thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa phát ra, trong nháy mắt đã rời khỏi thế giới xinh đẹp này.
Không lâu sau.
Mấy nhân viên khách sạn vội vàng vàng chạy vào, đã không thấy bóng người Lý Cao Phi đâu, chỉ nhìn thấy dưới nền nhà đầy mảnh vụn thủy tinh, cùng với tro tàn.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Vẻ mặt mọi người hoảng sợ.
Biệt thự Lục Nhân.
Liễu Yên Nhi gấp gáp nhìn quanh.
Cô đã nhìn qua phòng của chị cả và chị hai, phát hiện mọi người đang ngủ say, không sảy ra bất kì nguy hiểm nào, nhưng trong phòng Lục Vân lại không có ai.
Căn phòng gọn gàng.
Không có chút dấu vết đánh nhau nào.
Liễu Yên Nhi vừa chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm, chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng từ bên ngoài cửa sổ truyền đến: "Chị Yên Nhi, chị đang lo lắng cho em sao?"
“Tiểu Lục Vân......”
Liễu Yên Nhi nhảy ra khỏi cửa sổ, ôm chặt lấy Lục Vân.
Ngày hôm sau.
Ánh nắng ấm áp tràn vào phòng.
Sau khi Diệp Khuynh Thành rời giường phát hiện không thấy Liễu Yên Nhi, còn tưởng rằng cô đã đi làm.
Lúc trở lại phòng khách, Diệp Khuynh Thành lại vừa đúng lúc bắt gặp Liễu Yên Nhi rón rén từ phòng Lục Vân đi ra, cô nhất thời có hơi sửng sốt.
“Hắc hắc, chị cả.....!chị dậy rồi à.”
“A - - Liễu Yên Nhi em đã làm gì Tiểu Lục Vân?”
Diệp Khuynh Thành thét chói tai một tiếng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, cô đã nghiêm khắc quản bọn họ như vậy, không ngờ vẫn có sơ hở để con chuột lọt lưới.
“Làm sao vậy? Chị cả sao sáng sớm đã la to như vậy, không giống phong cách của chị lắm nha.”
Lâm Thanh Đàn còn ngái ngủ từ trong phòng đi ra, trên người còn mặc áo ngủ, lộ ra dáng người trước nhô sau vểnh của cô.
Vẻ mặt Diệp Khuynh Thành phức tạp nói: "Em đi hỏi Liễu Yên Nhi, đêm qua cô ta thừa dịp chúng ta ngủ say, đã chạy đi vụng trộm với Lục Vân đấy."
“Hả?”
Lâm Thanh Đàn nghe thấy lời này, trong nháy mắt từ trạng thái buồn ngủ liền bừng tỉnh lại.
Cô nam quả nữ, chung sống một phòng, hơn nữa còn cùng nhau ngủ cả đêm, có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì.
Lâm Thanh Đàn vội vàng vọt vào phòng Lục Vân.
Diệp Khuynh Thành hình như cũng nghĩ ra gì đó, chạy theo vào trong, túm lấy Lục Vân đang ngủ say vật lên vật xuống, nghiêm túc kiểm tra ga giường của hắn.
Lục Vân nhất thời buồn bực.
Đang mơ đẹp thì bị người ta vật cho thừa sống thiếu chết, hồn cũng thiếu chút nữa bị kéo bay khỏi xác.
“Hai chị gái xinh đẹp, mọi người đang sờ cái gì trên giường của em vậy?" Lục Vân thắc mắc hỏi.
Hai người không trả lời hắn, tiếp tục ở trên giường lục lọi, không muốn bỏ qua bất kỳ một góc nào, khi tìm không thấy vết máu đỏ mới thở phào nhẹ nhỏm một hơi.
Nhưng vẫn không chắc lắm.
Diệp Khuynh Thành hỏi: "Đêm qua cậu ngủ cùng Liễu Yên Nhi?”
Lục Vân gật đầu: "Đúng vậy, sao vậy?”
Lâm Thanh Đàn hỏi: "Lục Vân, em và em ba không có xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Vân sửng sốt.
Thì ra hai bà chị yêu quý là đang lo lắng vấn đề này.
“Yên tâm đi hai chị yêu dấu, em và chị Yên nhi không có làm gì lắng lút sau lưng hai người đâu”
Đêm qua, Liễu Yên Nhi và Bạch Vô Thường đánh nhau một phen kịch chiến, ra một thân mồ hôi nên phải đi tắm.
Lúc trở về phòng.
Cô cảm thấy nên giải thích một số chuyện với Lục Vân, một số chuyện về thân phận sát thủ của cô.
Vì thế liền đi tới phòng Lục Vân.
Nhưng Lục Vân nói cho cô biết, không cần giải thích bất cứ chuyện gì, cho dù cô làm gì, hắn đều ủng hộ, bởi vì cô là chị ba của hắn.
Liễu Yên Nhi rất cảm động.
Hai chị em lại hàn huyên một hồi, đột nhiên cơn buồn ngủ kéo tới, bất tri bất giác liền ngủ say, thật sự chuyện gì cũng không làm.
Về chuyện tối hôm qua có sát thủ lẻn vào biệt thự, hai người cũng ngầm hiểu, không nói cho Diệp Khuynh Thành và Lâm Thanh Đàn biết, sợ mọi người nghe xong sẽ sợ hãi.
Đó là tất cả sự thật đã diễn ra..