Ngày hôm sau, Nguyễn Ba, chủ tịch Hiệp hội Trung y của Long quốc cùng với một vài nhân vật hàng đầu của Hiệp hội tới Hạnh Lâm Đường.
Nhiều người đã già rồi.
Râu dài trắng muốt.
Xét cho cùng, trong giới Trung y, kiến thức lý thuyết thôi là chưa đủ mà còn phải có kinh nghiệm lâm sàng phong phú. Nếu như không có sự nỗ lực trong khoảng hơn thập kỷ thì rất khó có thể tích lũy được kinh nghiệm lâm sàng phong phú. Do đó, hầu hết các bác sĩ Trung y khi được vinh danh bậc thầy Trung y đều đã ngoài 60 tuổi rồi.
Trong số những người này, bậc thầy châm cứu Thiệu Ngọc Thành là người trẻ nhất, chỉ mới ngoài 50.
Ông ta chính là thiên tài trong giới châm cứu.
Những bạn trẻ nếu có hứng thú với châm cứu chắc hẳn đã từng nghe tới tên của Thiệu Ngọc Thành. Có rất nhiều người lấy ông ta làm gương.
Ngay cả Lâm Thanh Đàn cũng vậy.
Cô từng lấy Thiệu Ngọc Thành là mục tiêu của mình và hy vọng rằng một ngày nào đó, kỹ thuật châm cứu của cô có thể đạt đến trình độ như Thiệu Ngọc Thành.
Và mọi thứ thay đổi khi Lục Vân xuất hiện.
Lâm Thanh Đàn phát hiện ra rằng hóa ra em trai mình là một thiên tài châm cứu trăm năm hiếm thấy.
Sau khi so sánh như vậy, sự ngưỡng mộ của cô dành cho Thiệu Ngọc Thành không còn sâu sắc như trước nữa.
Lâm Thanh Đàn cũng không nhận ra rằng Lục Vân đã dạy cô rất nhiều kỳ môn châm pháp trong vài tháng kể từ khi hắn quay trở lại Giang Thành. Hơn nữa, mỗi bộ kỳ môn châm pháp đó đều sẽ gây chấn động trong giới Trung y ở Long quốc.
Nhìn vào sự tiến bộ của cô trong mấy tháng vừa qua là rõ.
Trình độ châm cứu hiện tại của Lâm Thanh Đàn đã vượt qua Thiệu Ngọc Thành rất nhiều, bằng không hiện tại Dư Hồng Văn đã chẳng đập bàn vì ghen tị.
Dẫu vậy, hôm nay được gặp thần tượng thời sinh viên của mình cũng là một niềm vui.
Vì thế, mặc dù Lâm Thanh Đàn biết rõ rằng trình độ châm cứu của cô đã vượt qua Thiệu Ngọc Thành nhưng khi đối mặt với ông ta, cô vẫn chào đón bằng sự khiêm tốn của hậu bối.
Bên cạnh đó, cô cũng giữ thái độ tôn trọng với Nguyễn Ba, chủ tịch Hiệp hội Trung y và các tiền bối đi cùng với ông ta.
Tuy nhiên Nguyễn Ba cùng với những người khác lại không hề để ý tới Lâm Thanh Đàn mà trực tiếp đi qua cô, đi thẳng tới chỗ Dư Hồng Văn rồi chào hỏi.
Lâm Thanh Đàn cũng không nghĩ nhiều.
Điều này cũng khá bình thường.
Giống như gặp gỡ một nhóm người lớn tuổi, Lâm Thanh Đàn là người mới trẻ tuổi nên khó tránh khỏi việc bị người không biết đến phớt lờ.
Sau vài câu chào hỏi đơn giản giữa người già với nhau, Nguyễn Ba vội nói: “Lão Dư, chắc hẳn ông biết mục đích chúng tôi đến đây vào hôm nay. Nghe nói ông đã bái sư, ông có thể mời sư phụ ra ngoài để chúng ta làm quen với nhau được không?”