Có thể khiến cho Dư Hồng Văn, bậc thầy về Trung y một thời sẵn sàng bái sư chắc chắn không phải là người đơn giản nên bọn họ rất tò mò.
Hơn nữa, Nguyễn Ba biết rất rõ Long quốc thực sự có bao nhiêu cao thủ y học ẩn náu. Tuy họ không màng danh lợi, chữa bệnh theo tâm trạng nhưng một khi ra tay đều có thể cứu người thoát chết.
Trong những năm này, Hiệp hội Trung y vẫn luôn tìm kiếm những người này.
Họ hy vọng có thể mời được những vị cao nhân này vào Hiệp hội Trung y, tổ chức đại diện cho bộ mặt của nền Trung y ở Long quốc.
Đặc biệt là trong những năm gần đây, một số quốc gia không biết xấu hổ đã đưa ra những tuyên bố táo bạo rằng Trung y là di sản văn hóa của đất nước họ khiến cho giới Trung y ở Long quốc vô cùng bức xúc.
Nếu như có thể mời những vị cao nhân này xuất thế thì những kẻ vô liêm sỉ kia sẽ không dám tự phụ như vậy.
Thế nhưng thuyết phục cũng đã thuyết phục rồi. Những vị cao nhân ẩn dật này không màng danh lợi, quen sống phiêu bạt giang hồ nên căn bản không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác.
Đối với những kẻ trơ trẽn và ngu dốt rêu rao rằng Trung y là của đất nước họ, các vị cao nhân cũng chỉ cười cho qua.
Bọn họ không giống như Hiệp hội Trung y của Long quốc, khăng khăng so sánh với bên kia.
Đây là trạng thái tách rời sự vật.
Cũng giống như một đám người đang xem xiếc khỉ, dù con khỉ có múa may bao nhiêu đi chăng nữa thì cuối cùng nó vẫn chỉ là một con khỉ cho nên không đáng phải quan tâm.
“Hội trưởng, thật ra ông vừa vào cửa đã gặp vị sư phụ bí ẩn của tôi rồi đấy.”
Dư Hồng Văn trông thấy một số người có vẻ rất quan tâm, ông cũng không gây khó khăn gì với họ. Trước tiên ông nhìn Lục Vân, sau đó giới thiệu Lâm Thanh Đàn với bọn họ.
“Mọi người, vị này là Lâm Thanh Đàn nữ sĩ, là sư phụ của tôi và cũng là vị thần y ở Giang Thành mà gần đây mọi người đang nói tới.”
Dư Hồng Văn mỉm cười giới thiệu, sau đó cúi đầu chào Lâm Thanh Đàn trước mặt mọi người.
Màn biểu diễn này, Lục Vân rất hài lòng.
Đương nhiên người đạt danh hiệu Thần y Giang Thành là hắn nhưng hắn hy vọng có thể trao danh hiệu này cho chị hai của mình.
Bởi vì cô xứng đáng với điều đó.
Thực ra so với việc đứng một mình dưới ánh đèn sân khấu, Lục Vân thích đứng sau hậu trường hơn. Hắn muốn để chị gái của mình đứng phía trước còn hắn sẽ đứng phía sau và âm thầm làm việc chăm chỉ giúp đỡ các chị gái của mình.
Đây là ý tưởng của Lục Vân.
Thế nhưng Nguyễn Ba và những người khác vô cùng ngạc nhiên khi nghe những lời của Dư Hồng Văn và nhìn thấy khuôn mặt trẻ măng của Lâm Thanh Đàn.
Khi vừa bước vào Hạnh Lâm Đường, bọn họ đã nhìn thấy cô gái này.
Và cũng chính cô gái này đã chủ động chào đón bọn họ.
Tuy nhiên lúc đó bọn họ cũng không để ý cho lắm và chỉ cho rằng đây là một bác sĩ chẩn bệnh bình thường ở Hạnh Lâm Đường, giống như các lãnh đạo lớn đi thị sát công ty, nhất định sẽ có nhiều nhân viên được sắp xếp để tiếp đón.
Làm gì có nhà lãnh đạo lớn nào chú ý đến những nhân viên nhỏ bé này?