Đương nhiên là Thiệu Ngọc Thành không tin, ông ta trầm giọng hỏi: “Cô Lâm, có thể hỏi năm nay cô bao nhiêu tuổi được không?”
“25.” Lâm Thanh Đàn thành thật trả lời.
“25…Ha ha!”
Thiệu Ngọc Thành không nhiều lời mà chỉ cười lắc đầu nhưng tiếng cười “ha ha” đã biểu lộ thái độ của ông ta.
Mới 25 tuổi đã dám xưng thần y, đúng là hoang đường!
Lâm Thanh Đàn sững sờ trong giây lát. Cô cảm nhận được sự khinh thường từ vị đại sư châm cứu này.
Không thể không thừa nhận có chút thất vọng.
Có vẻ như thần tượng thời sinh viên của cô không dễ kết thân như tưởng tượng.
Cho dù là muốn đặt câu hỏi cho cô thì cũng nên để cô thể hiện trình độ châm cứu của bản thân trước. Đây chẳng khác nào là một sự xúc phạm tới danh dự của một bậc thầy châm cứu cả.
Lâm Thanh Đàn lại càng cảm thấy chán nản hơn.
Vốn dĩ cô rất mừng khi được giao lưu với những vị tiền bối này nhưng bây giờ cô chỉ muốn kết thúc cuộc trò chuyện này thật nhanh thôi.
Nhìn thấy cảnh này, Dư Hồng Văn thật sự muốn lao tới và tát Thiệu Ngọc Thành.
Tại sao một người mới 25 tuổi không thể trở thành thần y?
Sư phụ của ông còn chưa đầy 20 mà y thuật đã vô cùng cao siêu rồi. Nói như vậy, chẳng phải ông ta sẽ xấu hổ tới mức muốn nhảy lầu sao?
Mặc dù Dư Hồng Văn rất tức giận nhưng ông vẫn kiềm chế được.
Ông đang đợi phản ứng của Lục Vân.
Thật ra Lục Vân cũng chẳng có phản ứng gì mấy vì đây đều nằm trong dự liệu của hắn. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Ngay cả bản thân hắn cũng nhiều lần bị chất vấn và chế nhạo khi chữa bệnh cho mọi người, suy cho cùng thì hắn vẫn còn quá trẻ.
Một thần y trẻ tuổi như vậy, đừng nói những người này không tin, ngay cả Lục Vân nếu không tự mình trải qua những năm tháng kỳ quái này thì hắn cũng tưởng đây chỉ là một giấc mơ.
Nếu như chị hai muốn được những người này công nhận thì chị cần phải thể hiện kỳ môn châm pháp của bản thân.
Đúng lúc này, Nguyễn Ba nói: “Cô Lâm, không phải chúng tôi nhằm vào cô mà là ở độ tuổi của cô, thật sự rất khó thuyết phục chúng tôi rằng cô đã nắm vững mấy bộ kì môn châm pháp. Tại sao cô không thể hiện cho chúng tôi xem tay nghề của cô?”
Lục Vân cũng nghĩ như vậy.
Chị hai hãy vả mặt mấy lão già cổ hủ này đi.
Nhưng ai ngờ, Lâm Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Xin lỗi, y thuật của tôi là dùng để chữa bệnh cứu người chứ không phải để biểu diễn và lại càng không phải để nhận được sự chấp thuận của mấy người. Bởi vì đối với tôi, sự chấp thuận của mấy người không hề quan trọng.”
“……”
Câu trả lời này khiến cho Lục Vân ngạc nhiên nhưng ngay sau đó, hắn cũng hiểu được suy nghĩ của Lâm Thanh Đàn.