Chắc hẳn thái độ vừa rồi của Thiệu Ngọc Thành khiến chị hai chán nản. Cô cũng cắt đứt suy nghĩ muốn giao lưu với mấy lão già cổ hủ này, huống chi là gia nhập Hiệp hội Trung y của Long quốc.
Dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu khi bị chính thần tượng thời sinh viên của mình đối xử lạnh lùng như vậy!
Trên thực tế khi đối mặt với tình huống này, thường có hai cách ứng phó.
Một là dùng thuật châm cứu tại chỗ tát mạnh vào mặt những người này. Những người có cá tính mạnh mẽ như Lục Vân thường không thể chịu đựng được kiểu người này nên hắn nhất định sẽ đứng ra, vả mặt bọn họ một phát thật mạnh.
Tuy nhiên Lâm Thanh Đàn lại là người hiền lành, không ham danh lợi và cũng không thích ganh đua. Sở dĩ hắn lấy danh hiệu “Thần y Giang Thành” là vì muốn cô trao đổi kinh nghiệm với những vị tiền bối này.
Nếu những vị tiền bối này có thái độ tốt hơn thì Lâm Thanh Đàn sẽ rất vui lòng thể hiện kỹ thuật châm cứu của mình nhưng Thiệu Ngọc Thành này lại trực tiếp cười “ha ha” phá hỏng tâm trạng của cô.
Trong trường hợp này, không cần nói nhiều.
Hơn nữa, Lâm Thanh Đàn cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ không cần thiết nào với Hiệp hội Trung y của Long quốc nên cô chỉ mong họ rời đi sớm. .
||||| Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn! |||||
Lúc này, Thiệu Ngọc Thành lại nói: “Hội trưởng, tôi cảm thấy lần này chúng ta tới Giang Thành hoàn toàn là lãng phí thời gian. Tôi nghĩ chúng ta nên trở về sớm thì tốt hơn, vẫn còn có mấy bệnh nhân đang chờ tôi đi châm cứu.”
“Đồ ngu dốt, không nói không ai bảo ông câm đâu!”
Cuối cùng Dư Hồng Văn không thể chịu đựng được nữa, ông chửi thẳng.
Dư Hồng Văn lớn tiếng mắng chửi.
Nhất thời sắc mặt của Thiệu Ngọc Thành tối sầm lại, ông ta phản bác: “Dư Hồng Văn, tôi thấy ông điên rồi. Không ngờ ông lại đi bái một cô gái mới hơn 20 tuổi làm sư phụ, e rằng ông có suy tính riêng đúng không?”
Ông ta cười khẩy.
Ý tại ngôn ngoại.
Ý của ông ta là Dư Hồng Văn tới đây hoàn toàn không phải để học châm cứu mà là vì vẻ đẹp của Lâm Thanh Đàn.
Suy cho cùng, muốn che giấu việc trâu già gặm cỏ non thì cũng cần có lý do chứ?
“Ăn nói hàm hồ! Ông toàn nói vớ vẩn! Thiệu Ngọc Thành, người như ông mà cũng xứng với danh hiệu bậc thầy châm cứu ư? Đúng là một sự sỉ nhục với Hiệp hội Trung y của Long quốc!”
Khi nghe Thiệu Ngọc Thành nói vậy, Dư Hồng Văn vô cùng tức giận.
Ánh mắt của Lục Vân cũng trở nên lạnh lùng.
Trước đó tuy Thiệu Ngọc Thành tỏ ra khinh thường chị hai nhưng Lục Vân cũng không phản ứng gì nhiều. Tuy nhiên những gì Thiệu Ngọc Thành vừa nói đã chạm vào vảy ngược của hắn.
Hắn không cho phép bất cứ một ai sỉ nhục thanh danh của các chị gái.
Cho dù là đùa giỡn cũng không được!
Khi hắn đang định tiến lên tát Thiệu Ngọc Thành, đột nhiên có một giọng nói âm dương quái khí truyền tới từ ngoài cửa: “Yo, đây không phải là người của Hiệp hội Trung y Long quốc sao? Sao lại xảy ra xung đột nội bộ thế?”