Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

“Đúng là to thật…” Cậu người Nhật vô ý nói một câu. Đột nhiên cậu ta quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt của người bên cạnh thì mặt cậu ta hơi biến sắc, nói: “Anh đang nói nhảm gì vậy? Tôi là người vô cùng trong sáng, chỉ đơn thuần đến tìm cô Lâm bái sư, không nên nghĩ tôi bỉ ổi như vậy.”

Cậu ta nhận ra người bên cạnh mình.

Là người giúp việc của Hạnh Lâm Đường.

Hôm qua, sư phụ Park Kwok Chang của cậu đã thi châm lên người đàn ông này.

Là Lục Vân.

Sau khi nhận được cuộc gọi của chị hai, hắn vội vàng chạy đến Hạnh Lâm Đường, vừa đến nơi đã nhìn thấy cậu người Nhật với vẻ mặt bỉ ổi đang nhìn chằm chằm vào chị hai, nước miếng đều đã chảy đến cằm.

Trong sáng?

Trong sáng cái rắm!


Lục Vân trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng lại nói: “Không có ý gì, anh đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi không nói anh, tôi chỉ đang bày tỏ suy nghĩ của chính mình.”

Khi nói vậy, hắn còn làm ra vẻ mặt ngốc nghếch.

Cậu người Nhật nhất thời giật mình, nói: “Chẳng lẽ anh cũng …”

“Đúng, đúng, tôi cũng nghĩ như anh thôi, tôi cũng tham lam cơ thể của Cô Lâm.”

Lục Vân gật đầu liên tục, rồi nói: “Cô Lâm là chủ của Hạnh Lâm Đường, còn tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ làm việc dưới quyền của cô ấy, hơn nữa tôi còn làm tài xế cho cô ấy, hiển nhiên có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc, nhưng chỉ là cô Lâm không thích tôi.”

“Anh thật đáng thương.”

Cậu người Nhật nói với giọng điệu kỳ lạ.


Hôm qua, khi Lâm Thanh Đàn châm tới châm thứ mười một, cậu ta đã ngất đi vì đau nên không nhìn thấy cảnh tượng sau đó Lục Vân dội ngược cây châm vào người Park Kwok Chang, cậu ta không biết được thần thông của Lục Vân.

Thêm vào việc Park Guochang thua trận, tất nhiên ông ta không có mặt mũi nào đề cập đến chi tiết của trận đấu.

Các đệ tử của ông ta cũng giữ im lặng, vì vậy cậu người Nhật nghĩ rằng Lục Vân thực sự chỉ là một người phụ việc ở Hạnh Lâm Đường.

Đôi mắt của cậu người Nhật lóe lên, cậu ta nói: “Vừa rồi anh mới nói anh là tài xế của Cô Lâm sao?”

“Đúng rồi, mà có chuyện gì à?”

Cậu người Nhật đột nhiên nói một câu gì đó rất kỳ lạ, Lục Vân vừa nhìn sang chỉ thấy trong mắt cậu người Nhật lóe lên luồng một ánh sáng xanh kỳ lạ.

Huyễn thuật của Nhật Bản.

Trước đây Lục Vân đã từng chiến đấu với các ninja của Nhật Bản, phát hiện những huyễn thuật của các Ninja thật sự rất độc đáo.

Lục Vân giả vờ như trúng huyễn thuật, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút trống rỗng, nói: “Chủ nhân, người có gì phân phó?”

Thật sự thành công sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận