Hội trưởng Lưu cẩn thận nói lời xin lỗi, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi nóng.
Ông ta đang run sợ!
Nam Giang Vương là khách hàng quan trọng của Long Quốc thương hội bọn họ, nếu thật sự đem toàn bộ số tiền gửi chuyển dời ra đi, tổng hành dinh bên trên nhất định sẽ chú ý tới.
Đến lúc đó, vị trí phân hội trưởng của ông ta, cũng không ngồi được nữa.
Lục Vân thu hồi thẻ đen nói: "Không có việc gì, giải quyết hiểu lầm là được rồi, tôi cũng không nghĩ tới một cái thẻ ngân hàng, lại gây ra nhiều rắc rối như vậy."
Lục Vân vừa nói xong, điện thoại liền vang lên, là Nam Giang Vương gọi tới hỏi thăm tình hình của hắn.
Cuộc điện thoại này cũng làm cho đám người Lưu hội trưởng càng thêm xác định, vị thanh niên nhìn cực kì bình thường này có bối cảnh vô cùng khủng bố, nếu không Nam Giang Vương sẽ không lập tức gọi điện thoại nhanh đến như vậy.
Quần áo sau lưng bọn họ ướt hết rồi!
May mà tính tình Lục Vân tốt, không so đo với bọn họ.
Lưu hội trưởng cảm ơn rối rít sau đó rời đi.
Hai gã cảnh sát mặc thường phục thấy là hiểu lầm, tự nhiên cũng rút lui theo sau.
Mà đôi vợ chồng chủ tiệm kia lại hoảng sợ nói: "Lục tiên sinh, hai vợ chồng chúng tôi cũng không phải cố ý, ngài đại nhân đại lượng xin tha thứ cho chúng tôi!"
Hơn một trăm vạn bay mất, trong lòng hai vợ chồng chắc chắn cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng hai người càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Người trước mắt, rõ ràng chính là một nhân vật không tầm thường, nếu hắn nhỏ nhen đi so đo từng tí một, thì cửa hàng của hai vợ chồng họ không phải cũng hóa thành nắm cát rồi sao?
Phỏng chừng toàn bộ Giang Thành đều không có chỗ dung thân cho bọn họ.
Nhìn hai vợ chồng run lẩy bẩy, Lục Vân lại cười cười nói: "Hai vợ chồng các ngươi cũng không làm sai chuyện gì, là do ngay từ đầu tôi không nói rõ ràng.”
“Lục tiên sinh, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, hẳn là do chúng tôi mê tiền, không hỏi rõ tình hình.”
“Được rồi, mau khử gỉ cho bảo bối của tôi đi!”
“Làm ngay đây!”
Ông chủ cửa hàng lập tức bắt đầu làm việc, tay chân muốn nhanh nhẹn bao nhiêu thì nhanh nhẹn bấy nhiêu, không chỉ giúp Lục Vân loại bỏ sắt rỉ trên giá xe, còn cẩn thận phun sơn tốt nhất, dây xích và đinh ốc cũng toàn bộ đổi thành mới.
Nhìn cây xe đạp cũ nát lúc trước của mình, Lục Vân vô cùng hài lòng.
“Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Không thu tiền không thu tiền, ngài không so đo với đám tiểu nhân chúng tôi, sao còn dám thu tiền của Lục tiên sinh.”
“Hai người làm ăn nhỏ cũng không dễ dàng, mau nhận lấy đi!”
Cuối cùng Lục Vân vẫn đưa tiền cho ông chủ tiệm, sau đó cưỡi xe rời khỏi.
Vợ chồng hai người nhìn theo bóng lưng Lục Vân, cảm động nói ra: "Rõ ràng là một nhân vật lớn, lại gần gũi đến như vậy, thực sự hiếm thấy đây!"
“Ừm, em cũng cảm giác vị Lục tiên sinh này, tương lai sẽ trở thành trụ cột của Long quốc chúng ta.”
“Có lẽ, hắn chính là Vân Thiên Thần Quân kế tiếp chăng.”
……
Sau khi Lục Vân rời khỏi cửa hàng xe đạp, tâm tình có chút kích động lập tức đi tới một ngõ nhỏ hẻo lánh.
Ai nói chiếc xe cũ này là sắt vụn?
Đây rõ ràng là bảo bối, bảo bối vô giá!
Lục Vân vội vàng ngồi lên, hai tay cầm tay lái, tiếp theo lòng bàn tay hắn hiện ra một tia chân khí cực kỳ bé nhỏ.
Nhất thời.
Vèo!
Chiếc xe đạp cũ dùng tốc độ cực nhanh, dính lên vách tường theo hướng 90 độ sau đó bay vọt lên không trung.
“Ha ha, không biết là ai luyện ra pháp khí này, làm mình tiết kiệm biết bao nhiêu công sức!”
Lục Vân cười to một tiếng, không cần dùng chân đạp bàn đạp, chiếc xe tự động xuyên qua các tòa nhà cao tầng, tốc độ còn nhanh hơn cả tốc độ của tàu cao tốc.
Bên dưới có một đôi tình nhân đang giận dỗi.
Chàng trai nói: "Em yêu, em đừng giận nữa, anh đảm bảo sau này sẽ không nói dối em nữa, nếu còn nửa câu nói dối, thì em cứ việc đánh anh...!Chết tiệt, em yêu, em mau nhìn kìa, trên trời có một chiếc xe đạp đang bay kìa!"
Bốp!
Nữ sinh tát một cái lên mặt nam sinh, phẫn nộ nói: "Tra nam! Muốn chia tay thì nói thẳng ra, không cần thiết tìm cớ như vậy!"
“……”
Chắc Lục Vân cũng không biết được, hành động của hắn đã làm tan vỡ biết bao cặp đôi.
Vì không muốn gây ra náo động lớn hơn nữa, sau khi Lục Vân thử một phen, liền tìm một nơi không ai nhìn thấy đáp xuống.
Tôn gia.
Ngoài đình viện.
Ba cha con nhà họ Tôn, đang bồn chồn hồi hộp chờ Lục Vân đến.
Tôn Thiên Lỗi hỏi: "Ba, sắp đến giờ cơm rồi, Lục tiên sinh thật sự sẽ đến sao?"
Tôn Cẩm Vinh khẳng định nói: "Chắc chắn sẽ đến, Lục tiên sinh nói đến thì nhất định sẽ đến, khối đá kia con tìm được chưa?"
“Tìm được rồi, để ở phòng khách, chờ Lục tiên sinh tới là có thể đưa cho ngài ấy.”
“Nhớ kỹ, đợi lát nữa Lục tiên sinh tới, nhất định phải chiêu đãi thật tốt, ngàn vạn lần không được mạo phạm Lục tiên sinh.”
“Con hiểu rồi.”
Lúc này, Tôn Thiên Quý bỗng nhiên nói: "Ba, hình như con thấy Lục tiên sinh đạp xe tới.”
Tôn Cẩm Vinh trở tay vung một cái tát lên mặt Tôn Thiên Quý, cả giận nói: "Mới vừa nói với anh không được mạo phạm Lục tiên sinh, con mẹ nó anh liền nói hươu nói vượn, Lục tiên sinh có thân phận gì, sao lại đạp xe đạp?"
“Khụ......!Ba, hình như con cũng thấy Lục tiên sinh đạp xe đạp tới.”
Tôn Thiên Lỗi vừa dứt lời, một chiếc xe đạp kêu két một tiêngsau đó dừng ở trước mặt ba người.
Lục Vân xuống xe nói: "Tôn lão gia tử, mọi người chờ tôi lâu chưa?"
“……”
Cằm Tôn Cẩm Vinh thiếu chút nữa bị dọa ngất ra đất.
Đúng là Lục Vân đạp xe đạp tới, nhưng mà chiếc xe đạp này có chút quen mắt nha!
Tôn Cẩm Vinh lấy lại tinh thần, chép chép miệng nói: "Lục tiên sinh, chiếc xe đạp này...!là chiếc buổi sáng cậu mua ở cửa hàng đồ cổ?"
“Ừ, tôi bảo người sơn lại cho nó, đi rất tốt." Lục Vân vỗ vỗ yên xe đạp, hết sức hài lòng nói.
Ba người lập tức lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Tôn Cẩm Vinh há mồm muốn nói, nhưng nghẹn nửa ngày, cũng chỉ nghẹn ra một câu: "Lục tiên sinh thật là gần gũi bình dị.”
Tôn Thiên Lỗi thì ở trong lòng cảm khái, Lục tiên sinh không hổ là em vợ của Vân Thiên Thần Quân, thật là có cá tính.
Một chữ thôi, tuyệt!.