Nhất thời Lâm Thanh Đàn càng sốc hơn, không biết Lục Vân có đang nói đùa không, thực sự muốn cô uống nó à.
“Em trai, em.. em thật sự rơi vào huyễn thuật của cậu ta rồi sao?”
Lâm Thanh Đàn thấy Lục Vân đang nghiên người về phía cô, trên tay còn cầm chai nước khoáng, dường như muốn ép cô uống hết, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức tái nhợt.
Ách…
Quả nhiên không thể trêu chọc chị hai được!
Lục Vân thở dài trong lòng.
Nếu thay bằng chị Khuynh Thành hoặc chị Yên Nhi, khẳng định chỉ cần liếc một cái liền có thể nhìn thấu mình, hai mỹ nữ đó sẽ không nói một lời nào mà liên thủ đánh hắn một trận.
Chị hai vẫn còn quá ngây thơ.
Lục Vân không đành lòng mà nói ra: “Chị hai, em không rơi vào huyễn thuật, vừa rồi em chỉ trêu chọc chị mà thôi, hơn nữa, chị đã bao giờ nhìn thấy ai trộn thuốc mê trước mặt người khác chưa?”
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Thanh Đàn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền khiển trách: “Chuyện này vui lắm sao? Em trai, em thật không biết nặng nhẹ*, em có biết vừa rồi chị sợ tới mức nào không, sợ em thật sự trở thành con rối của cậu người Nhật kia đó!”
(*ám chỉ lời nói hay hành động liều lĩnh)
Cô càng trách móc, càng chứng tỏ cô rất quan tâm đến Lục Vân.
Tục ngữ có câu, quan tâm quá sẽ loạn.
Lục Vân càng cảm thấy áy náy, nhưng hắn vẫn nói: “Chị hai, chị ngủ một lát đi, chuyện này để em đi xử lý là được.”
Vừa nói, hắn vừa thi ra một ấn phù, vỗ nhẹ lên trán Lâm Thanh Đàn, lệnh cho cô ngủ.
Sau khi Lâm Thanh Đàn ngủ thiếp đi, Lục Vân đã gửi vị trí cho người Nhật Bản.
Người Nhật Bản vội vàng chạy tới. Khi nhìn thấy Lục Vân, cậu ta không khỏi khen ngợi: “Hiệu suất của anh cao thật.”
“Đương nhiên rồi.”
Lục Vân mỉm cười, sau đó đưa chai nước khoáng trong tay cho người Nhật Bản và nói: “Mời anh uống nước.”
Người Nhật Bản sửng sốt nói: “Tôi không khát.”
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn uống với chả nước. Hiện giờ trên xe đang có một cô gái như hoa như ngọc, người Nhật Bản chỉ hận không thể lên xe ngay lập tức nên giờ này làm gì có tâm trạng uống nước.
“Mời anh uống nước.”
Người Nhật Bản đang định lao lên xe nhưng lại chợt nhìn thấy Lục Vân dùng thân thể chặn cửa xe và lặp lại lời nói vừa rồi.
Người Nhật Bản cau mày nói: “Tôi nói rồi tôi không khát. Anh bị làm sao vậy? Mau tránh ra, đừng quấy rầy tôi làm chuyện quan trọng.”
Nói xong, người Nhật Bản duỗi tay muốn đẩy Lục Vân ra nhưng lúc này, Lục Vân đã né sang một bên và dùng tay trái túm tóc người Nhật Bản, ấn đầu cậu ta đập vào cửa xe.