Lục Vân nhướng mày hỏi: “Ồ? Tại sao tôi không thể giết anh?”
“Bởi vì ba của tôi là phó minh chủ của Liên minh Ninja…”
Sau khi nói xong điều này, người Nhật Bản đã hôn mê. Sử dụng liều lượng lớn như vậy, cho dù không có viên thuốc độc kia cũng đủ tra tấn cậu ta đến chết.
“Hóa ra anh là ninja đời thứ 2, đúng là đáng tiếc!”
Sau khi nghe người Nhật Bản nói xong, thay vì có ý định dừng tay, Lục Vân đã thiêu cậu ta thành tro ngay sau khi bị hôn mê.
Liên minh Ninja Nhật Bản.
Tôi sợ chắc? . Bạn có biết t𝐫ang t𝐫uyện ﹙ T𝐫U 𝗆t𝐫uyện﹒𝒱𝘕 ﹚
Chỉ cần anh dám làm như thế với chị tôi đã đủ để tôi giết hết đám Liên minh Ninja các người rồi.
Sau khi giải quyết chuyện người Nhật Bản xong, Lục Vân lái xe đưa Lâm Thanh Đàn rời khỏi nơi này. Lý do khiến Lâm Thanh Đàn ngủ thiếp đi tất nhiên là do hắn không muốn cô nhìn thấy cảnh bạo lực.
Bên trong một khách sạn năm sao cao cấp tại Giang Thành.
Park Kwok Chang và các đệ tử của ông ta tập hợp lại với nhau.
Mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn ở trong khách sạn này. Đến khi tập hợp lại để chuẩn bị lên đường về Hàn Quốc, bọn họ mới biết có một người bị mất tích.
Bọn họ đến phòng của người Nhật Bản kiểm tra và tìm kiếm nhưng không có ai trong đó.
Park Kwok Chang cau mày nói: “Tên Kimura đó đâu rồi? Không phải ta đã nói với cậu ta là hôm nay rời khỏi Long quốc rồi sao?”
“Sư phụ, trước đó con không chú ý nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như mấy ngày nay chúng con không hề gặp Kimura.”
“Không gọi điện được sao?”
“Không liên lạc được ạ vì Kimura tắt máy.”
“Thật là kỳ quái. Tuy rằng bình thường Kimura khá liều lĩnh nhưng vào lúc quan trọng chưa từng mất liên lạc. Hôm nay cậu ta làm sao vậy?”
“Sư phụ…”
Lúc này, một đệ tử của Park Kwok Chang nhớ lại: “Con nhớ khi Kimura rời khỏi khách sạn, hình như cậu ta nói rằng sẽ hạ gục người phụ nữ tới từ Long quốc.”
“Người phụ nữ Long quốc nào?” Park Kwok Chang sửng sốt.
“Chính là người đã đấu với sư phụ ạ.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Park Kwok Chang lập tức thay đổi, ông ta nói: “Đi cùng ta tới Hạnh Lâm Đường.”
Park Kwok Chang hung hãn chạy tới Hạnh Lâm Đường cùng với các đệ tử của mình.
Dư Hồng Văn không biết chuyện gì xảy ra nên khi thấy bọn họ lại tới, ông đành phải đặt đơn thuốc trong tay xuống, lao ra khỏi đại sảnh rồi tức giận hét lên: “Các người đúng là một đám ruồi bọ trong nhà xí. Còn không mau cút đi!”
Cho dù là nhìn thấy đám người từ Hiệp hội Trung y Long quốc hay là đám người nước ngoài này, ông đều cảm thấy rất khó chịu.
Đương nhiên là ông không cho bọn họ một chút sắc mặt tốt nào.