Ngay sau đó, có tiếng hét cực kỳ chói tai vang từ sâu trong hang động.
Lúc này, ánh trăng đỏ rực chiếu lên miệng hố sâu tạo ra bóng người Kimura Musashi. Nghe thấy tiếng hét bên dưới, ông ta vô cùng căm hận.
“Tên Long quốc chết tiệt dám giết con trai của ta. Ta sẽ bắt cậu phải nếm trải cảm giác đau khổ bị vạn trùng cắn xé. Sau đó, ta sẽ ném cậu vào trong dung nham để mày phải chịu tra tấn cực nóng!”
Kimura Musashi nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta vừa dứt lời.
Bên dưới hố đen tối đen như mực đột nhiên bùng lên một ngọn lửa chói mắt và nó thực sự biến thành một vùng dung nham.
Dung nham nóng bỏng dâng trào, thỉnh thoảng có vài tia lửa phun lên.
Tuy nhiên đột nhiên Kimura Musashi cau mày. Chỗ dung nham này không phải do ông ta tạo ra. Ông ta vừa mới nói vậy thôi, ông ta chưa định ném Lục Vân vào dung nham sớm như vậy.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Một luồng lửa đỏ bắn ra từ bên dưới.
Ánh sáng đỏ nóng phản chiếu một khuôn mặt bên dưới.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đó, Kimura Musashi trợn mắt há hốc mồm.
Không ngờ đó lại là con trai ông ta, tiểu Kimura.
Lúc này, tiểu Kimura đang lơ lửng trên dung nham. Cơ thể của cậu ta bị bao phủ bởi những con trùng đang cắn xé máu thịt.
“Ba, tại sao ba lại làm thế này với con?”
Tiểu Kimura thét lên chói tai, vì đau đớn mà ngũ quan vặn vẹo điên cuồng. Đôi mắt tuyệt vọng kia bắn ra tia sáng oán hận như thể đang trách Kimura Musashi sao lại đối xử tàn nhẫn với con trai mình như vậy.
“A!”
Lại có một tiếng thét đau thấu tim gan vang lên.
Chỉ thấy vô số con trùng đen kỳ dị chui ra khỏi cái miệng đang há to của tiểu Kimura. Tiếp đó, nhãn cầu của cậu ta nổ tung, vô số con trùng đen chui ra ngoài nhanh chóng quét sạch chút da thịt còn sót lại trên mặt cậu ta.
Ầm!
Tiểu Kimura rơi xuống dung nham và bị ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn và không còn phát ra bất cứ thanh âm nào nữa.
Trái tim của Kimura Musashi như bị dao cắt.
Đây vốn là thủ đoạn ông ta dùng để đối phó với Lục Vân nhưng không ngờ người ở phía dưới lại biến thành con trai của ông ta một cách kỳ lạ.
Hơn nữa, khung cảnh tuyệt vọng trước cái chết này trông chân thực đến mức khiến cho Kimura Musashi trong giây lát quên mất rằng đây là thế giới huyễn cảnh và ông ta nghĩ rằng chính mình là người thực sự tự tay đẩy con trai vào dung nham.
Kimura Musashi khóc lớn.
Ông ta sa vào cảm giác tự trách mình.
Mãi cho đến khi, có một thanh âm truyền đến tai ông ta: “Huyễn thuật lợi hại chân chính là làm cho người ta hoàn toàn không biết đây là thế giới huyễn thuật. Ông còn kém lắm.”
Kimura Musashi quay đầu lại nhìn.