Cộng thêm sự tò mò, bệnh tình của bệnh nhân vừa rồi quá kỳ lạ nên Lâm Thanh Đàn muốn xem Lục Vân chữa bệnh cho cậu ta như thế nào nên cô quyết định đi vào quan sát. Điều này cũng có tác dụng lớn trong việc cải thiện kỹ năng châm cứu của cô.
Thế nhưng khi cô đẩy cửa vào, cô thấy ba người đang cười nói với nhau.
Trên người bệnh nhân không hề có một cây kim châm nào.
Trong tình huống này, làm sao Lâm Thanh Đàn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Ba người bọn họ đã bày ra một vở kịch để lừa cô.
“Lão Dư, không ngờ ngay cả ông cũng bày trò với tên khốn kiếp Lục Vân kia. Thật quá đáng!”
Lâm Thanh Đàn vô cùng tức giận.
Ba người trong phòng châm cứu nhìn nhau.
Giỏi thật.
Bày ra một vở kịch như thế này.
Dư Hồng Văn nói với vẻ mặt khổ sở: “Đoán chừng cô Lâm rất giận tôi. Sư phụ, tôi cảm thấy chuyện này ngài tự giải quyết đi, dù sao tôi cũng không thể giúp gì được nữa.”
Lục Vân cũng nở nụ cười gượng gạo.
Đi đến bên trong Hạnh Lâm Đường, Lâm Thanh Đàn ngồi ở chỗ bàn tư vấn với vẻ phẫn nộ.
Lục Vân thận trọng đi tới, áy náy cười nói: “Ha ha, chị hai đừng giận lão Dư, em đã nói với ông ấy rằng cách này không được. Em cũng không muốn lừa dối chị hai nhưng ông ấy cứ khăng khăng lôi em diễn vở kịch này.”
Dư Hồng Văn, người vừa rời khỏi phòng châm cứu, gần như loạng choạng khi nghe được điều này.
Thôi xong.
Ông đã trở thành đồng phạm.
Nhưng đó thực sự là chủ ý của hắn. Sau khi nghe xong, ông còn phản đối nó.
Được rồi, coi như hắn không phải là người nghĩ ra chủ ý này. Cho dù Lục Vân có nói gì thì Dư Hồng Văn cũng sẽ không vạch trần hắn, ai bảo Lục Vân là sư phụ chứ!
Lâm Thanh Đàn tức giận nói: “Hừ, Lục Vân, em đúng là có bản lĩnh thật đấy. Em lừa chị thành kẻ ngốc. Mấu chốt là chị đã thực sự tin em. Xem ra, chị đúng là kẻ ngốc thật.”
“Chị hai, chị đừng nói vậy, là lỗi của em.”
“Không không không, em làm rất đúng. Em làm cho chị nhận ra một chuyện, chỉ số IQ của chị quá thấp. Sống đến giờ này đều dựa vào may mắn.”
Quả nhiên, bất kể một cô gái có tính cách như thế nào thì khi cô ấy tức giận đều trở thành âm dương quái khí.
Lục Vân đã ngộ ra được nhiều điều.
Chỉ đành cười khổ.
“Chị hai, sở dĩ chị tức giận với em là bởi vì chuyện người Nhật Bản kia. Chị cho rằng em lừa dối chị. Bây giờ em sẽ nói sự thật cho chị biết.”
Lâm Thanh Đàn khịt mũi nói: “Ai nói chị tức giận? Chị không hề giận và cũng không muốn biết sự thật.”
“Em đã giết người Nhật Bản đó.”
“……”
Ban đầu Lâm Thanh Đàn rất tức giận, cô nghĩ rằng cho dù Lục Vân nói gì thì cô cũng sẽ không bao giờ tin nữa nhưng khi nghe hắn nói chuyện này, cô vẫn sững người trong giây lát.