Lục Vân liền đổi lời: “Được rồi, chị không phải là hồ ly tinh, chị là vỏ ốc xà cừ, bề ngoài thì đẹp đẽ, áp vào tai còn nghe được âm thanh của biển cả.”
Vương Băng Ngưng vừa nghe đã hiểu, nhanh chóng thêm dầu vào lửa: “Chị ba, Tiểu Lục Vân muốn nói chị là kỹ nữ đó.”
“Chị sẽ giết em, tiểu hỗn đản này!”
Liễu Yên Nhi trong nháy mắt bỏ chạy.
Nghiễm nhiên Vương Băng Ngưng ngồi ăn dưa.
Trong phòng khách và trong phong ngủ.
Hai trận chiến không có thuốc súng nhưng hết sức kịch liệt lại nổ ra cùng một lúc.
Nó kéo dài hơn mười phút.
Cửa phòng mở ra.
Diệp Khuynh Thành đầu tóc rối bời, tiêu sái bước ra ngoài.
Lâm Thanh Đàn vẫn cuộn tròn trong phòng.
Bởi vì chỉ có người chiến thắng mới có quyền tắm trước, Diệp Khuynh Thành thắng nên cô ra trước, Lâm Thanh Đàn bị cô đẩy xuống giường.
Tuy nhiên.
Nhìn thấy Diệp Khuynh Thành quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù, bộ dạng thở dốc, ba người trong phòng khách lập tức im bặt.
Liễu Yên Nhi cũng nới lỏng móng vuốt nhỏ của mình khỏi cơ thể của Lục Vân.
Họ đồng loạt nhìn về phía Diệp Khuynh Thành.
Đôi mắt dần trở nên kỳ quái.
Diệp Khuynh Thành khó hiểu hỏi: “Sao các em lại nhìn chị như vậy? Lâm Thanh Đàn dám thách thức chị, chị chỉ dạy cho em nó một bài học thì có gì sai à?”
“Khục khục, không có việc gì không có việc gì, rất bình thường, chị Khuynh Thành giáo huấn rất đúng.” Lục Vân vội vàng dời ánh mắt đi, cười nói.
Vương Băng Ngưng có chút thất vọng, nói: “Ồ, em nghĩ các chị rất đậu bỉ, nhưng có vẻ như em kỳ vọng quá cao.”
“Đậu bỉ gì?” Diệp Khuynh Thành ngày càng nghi ngờ hơn.
“Ha…ha!”
Liễu Yên Nhi cười xấu xa, sau đó đột nhiên chạy đến bên Diệp Khuynh Thành, thì thầm với cô vài lời.
Khoảnh khắc Liễu Yên Nhi xoay mông và chạy về phía Diệp Khuynh Thành, Lục Vân cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong số các chị em xinh đẹp của hắn, ai là người không yên phận nhất?
Tất nhiên đó là chị ba Liễu Yên Nhi.
Cô luôn là người thích đốt nhà.
Vì vậy, khi nhìn thấy Liễu Yên Nhi chạy về phía Diệp Khuynh Thành, Lục Vân có thể đoán được bí mật mà cô sắp nói ra.