Người trong ảnh đúng là Lục Vân nhưng lại là Lục Vân khi còn bé. Lúc này, hắn vẫn còn mặc quần rách đũng, con chim nhỏ lộ ra bên ngoài. Bức ảnh đã chuyển màu ố vàng, không biết Vương Băng Ninh lấy ra từ góc nào của cô nhi viện nữa.
“Vương Băng Ninh, chị đang đùa em đấy à?”
Tiêu Thấm lập tức nổi giận, Vương Băng Ninh lè lưỡi nói: “Ha ha, em sáu đừng giận. Chị cũng có ảnh lúc lớn mà!”
Cô lập tức đưa cho Tiêu Thấm một bức ảnh khác.
Tiêu Thấm tạm thời kìm nén sự tức giận trong lòng và tin tưởng Vương Băng Ninh một lần nữa. Thế nhưng sau khi xem xong, cô lại càng tức giận hơn. Cô ném bức ảnh xuống đất, sau đó đuổi theo Vương Băng Ninh.
“Em muốn chị đưa cho em xem ảnh của tiểu Lục Vân lúc lớn chứ em không bảo chị cho em xem cái kia lớn lên trông như thế nào…Ôi, mắt của em mù rồi. Vương Băng Ninh, chị nhất định phải chịu trách nhiệm!”
Tiêu Thấm vừa đuổi vừa đánh, cô mắng chửi đầy giận dữ.
Những người còn lại cũng tò mò không biết đây là ảnh gì. Sau khi liếc nhìn trên mặt đất, sắc mặt của bọn họ lập tức đỏ bừng giống như lần đầu tiên phát hiện ra tài liệu học tập trong trong máy tính của Vương Băng Ninh.
Không biết đồ vô lương tâm Vương Băng Ninh lấy những thứ này từ đâu ra, em ấy đúng thật là không biết xấu hổ.
Có điều, hành động của Vương Băng Ninh cũng không phải là vô tình. Em ấy đã giúp Lâm Thanh Đàn thoát khỏi vòng vây thành công.
Tiêu Thấm xác định sẵn là hôm nay không thể nhìn thấy tiểu Lục Vân.
Cô vẫn luôn cảm thấy ngày hôm nay, các chị gái rất kỳ lạ.
Thế nhưng bọn họ lại ngậm chặt miệng không chịu nói, Tiêu Thấm đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, không phải chỉ là duy trì cảm giác thần bí thôi sao. Em đành phải nghe theo mọi người vậy, dù sao tạm thời em cũng chưa rời khỏi Giang Nam, đành chờ tiểu Lục Vân trở về nhà vậy.”
Ngày hôm sau, giữa cảnh non xanh nước biếc.
Ở bên trong một quán trà cổ, Tiêu Thấm mặc một chiếc sườn xám màu xanh lam, tôn lên dáng người thanh tú và cao ráo của cô. Khuôn mặt trái xoan sáng bóng, làn da trắng hồng, đôi lông mày cong như lá liễu và đôi mắt trong veo như làn nước. Chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi anh đào gợi cảm cùng với mái tóc đen búi cao sau đầu toát lên khí chất tao nhã yêu kiều.
Cô tự tay pha trà.
Mọi thứ trông vô cùng tự nhiên và hòa hợp với cảnh quan xung quanh.
Mặc dù chỉ là quay phim nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của diễn xuất như thể cảnh này được tạo ra dành riêng cho Tiêu Thấm.
Đến nỗi sau khi quay xong cảnh phim, đạo diễn không hô cắt vì không nỡ quấy rầy bức tranh yên tĩnh và đẹp đẽ này.
Tuy nhiên việc quay phim vẫn phải tiếp tục.
Theo kịch bản, cảnh tiếp theo là vài tên phản diện xuất hiện và bắt Tiêu Thấm đi. Phần quay phim của phân đoạn này về cơ bản đã hoàn thành.
Quá trình mấy tên phản diện bắt cóc Tiêu Thấm không cần quay quá kỹ, chỉ cần đổi cảnh quay hai lần. Một lần là tên cầm đầu nói vài câu, sau đó chuyển đến chỗ Tiêu Thấm để quay lại phản ứng kinh ngạc của cô.