Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Lục Vân có thể nói ngay ra tên của lão đạo sĩ đó, điều đó có nghĩa là chắc hẳn hắn biết ông ấy.

Sự tò mò của Tiêu Thấm lập tức trỗi dậy.

Lục Vân cười nói: “Em không chỉ biết mà còn rất thân thuộc với ông ấy nữa. Không ngờ lão già vô lương tâm kia lại nghĩa khí như vậy. Trong lúc em đi vắng, ông ấy lại bảo vệ chị tốt như vậy nên em sẽ tha thứ cho ông ấy việc lấy các bức tranh của em bán đi kiếm tiền.”

Tiêu Thấm nổi lên lòng hiếu kỳ, vội hỏi Lục Vân chuyện gì đang xảy ra, Lục Vân không còn cách nào khác đành phải thành thật trả lời rằng lão đạo sĩ chính là sư phụ của mình.

Tiêu Thấm nghe vậy thì chợt một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô, và cô ấy nói: “Cho nên, tất cả y thuật của em có là học được từ Thiên Huyền Tử đạo sĩ? Khó trách em vừa trở về đã có được danh hiệu thần y.”

Tiêu Thấm cũng biết được đại khái tình huống hiện tại của Lục Vân từ thư của mấy chị em gửi đến, biết sau khi trở lại Giang thành, Lục Vân rất nhanh đã trở thành một thần y nổi tiếng, trong lòng cô còn thầm tự hào một hồi lâu.

Em trai của cô rất có tiền đồ.

Bây giờ biết Tiểu Lục Vân là đồ đệ của vị đạo sĩ già đó, thì Tiêu Thấm cũng không còn khó hiểu tại sao ở tuổi này mà hắn có thể có được tài năng y thuật đáng kinh ngạc như vậy.

Có thể nói, thầy hay thì trò giỏi.

Tiêu Thấm chưa từng gặp qua Thiên Huyền Tử đạo nhân, nhưng từ vài câu nói của Long gia, có thể biết y thuật của Thiên Huyền Tử đạo nhân vô cùng lợi hại, nếu không Long gia đã không cầu xin Tiêu Thấm cho bọn họ một cơ hội báo đáp ân tình.

Từ đó suy ra, Tiêu Thấm phải có quan hệ nào đó với Thiên Huyền Tử đạo trưởng.

Còn cụ thể là gì thì không rõ.

Bản thân Tiêu Thấm cũng không rõ.

Hôm nay, sau khi nghe những lời của Tiểu Lục Vân, Tiêu Thấm rốt cục cũng hiểu rằng đây là lý do tại sao Thiên Huyền Tử yêu cầu Long gia bảo vệ cô ấy, tất cả là vì Tiểu Lục Vân.

Nhìn khuôn mặt điển trai của Lục Vân, Tiêu Thấm vô cùng xúc động.

Có một người em như thế này thì còn đòi hỏi gì hơn.

Tiêu Thấm muốn đứng dậy và ôm Lục Vân một cái, nhưng lúc này Lục Vân đã nói một lời đánh vỡ cảm xúc của cô.

“Chị sáu, theo lời chị nói, toàn bộ Công ty giải trí Thiên Thịnh đều phụ thuộc vào chị, công ty căn bản không thể gò bó chị, vậy chị đáng lẽ phải quay lại gặp em từ mấy tháng trước, sao chị lại trì hoãn đến tận bây giờ?”

Lúc đầu, Lục Vân đã đọc được nội dung trò chuyện của nhóm chị em họ từ điện thoại di động của Lâm Thanh Đàm, khi biết Lục Vân còn sống, Tiêu Thấm đã nói công ty không cho nên cô không về được.

Đến hôm nay hắn mới biết rằng với địa vị của Tiêu Thấm, Giải trí Thiên Thịnh nào dám không cho cô ấy đi, có thể cô ấy muốn bay lên trời luôn cũng không ai cản.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Thấm lộ ra chút áy náy, ngượng ngùng cười: “Ha ha, thật sự là chị rất bận, nếu không lấy công ty làm cái cớ, em nhất định sẽ cảm thấy chị coi trọng sự nghiệp hơn em.”

Mặc dù Tiêu Thấm rất có tiếng nói trong Giải trí Thiên Thịnh, dù cô có đi Sanya nghỉ dưỡng nửa tháng trong thời gian quay phim đi chăng nữa, cũng sẽ không có ai dám lên tiếng ngăn cản, dù có cũng chỉ là lời phàn nàn sau lưng.

Nhưng Tiêu Thấm không thể vô trách nhiệm như vậy được.

Trong khoảng thời gian đó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui