Cuối cùng, tiểu minh tinh kia bị ép đến suýt nữa bị trầm cảm.
Đây là một hiện tượng kỳ lạ trong làng giải trí, không, phải nói rằng đây là một hiện tượng kỳ lạ sẽ xuất hiện ở tất cả các ngành nghề cần được công chúng vạch trần, thật thật giả giả lẫn lộn, quần chúng hóng hớt rất dễ bị truyền thông vô đạo đức dắt mũi.
Chính vì sự việc đó đã đẩy Tiêu Thấm lên đầu ngọn sóng, nhưng cô không thích lãng phí thời gian vào những tin tức giải trí nhàm chán như vậy, cùng lắm cô sẽ đưa ra một câu trả lời ngắn gọn, coi như thanh minh.
Còn các anh hùng bàn phím tin hay không.
Tin hay không tùy các người!
Tiêu Thấm chỉ hứng thú với diễn xuất, nhân vật của cô được quần chúng công nhận thì tốt, còn những chuyện lục đục như vậy, cô thật sự không muốn tham gia vào.
Đó bản tính của cô.
Tuy nhiên, để không tốn thêm tài nguyên của công ty, Tiêu Thấm cũng chú ý hơn đến lời nói và hành động của mình trong thời gian đó, nếu cô ấy liều lĩnh rời khỏi đoàn phim trong quá trình quay phim, cô ấy có thể sẽ bị một số người lôi ra làm ầm ĩ lần nữa, nói rằng cô không tôn trọng tiền bối.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tiêu Thấm quyết định kìm nén mong muốn được gặp Tiểu Lục Vân, dù sao biết đã Tiểu Lục Vân vẫn còn sống, cô ấy nhất định sẽ có cơ hội được gặp lại hắn, đây cũng có thể coi là tự cho mình một mục tiêu để chờ mong.
Đó là lý do tại sao Tiêu Thấm đợi đến bây giờ mới trở lại tỉnh Giang Nam để gặp Lục Vân.
“Anh không cần nói nữa, nói thêm nữa sẽ làm thanh xuân của tôi ngày càng tồi tệ hơn thôi. Ấn tượng của tôi về anh cũng sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi.”
Vương Băng Ngưng không đợi Tề Minh nói xong, cô đứng dậy, kéo Lục Vân rời đi.
Liễu Yên Nhi ngồi cách đó không xa nghe trộm, liền thở dài một phen, quả nhiên em tư đã trưởng thành, đây là cách giải quyết đúng đắn nhất, không trốn tránh cũng không lưu luyến, hai người ngồi xuống cùng nhau, mặt đối mặt nói ra những lời muốn nói, rồi cuối cùng để mọi thứ cuốn theo chiều gió.
Cái này mới gọi là trưởng thành.
Hy vọng anh chàng họ Tề này biết điều một chút, nếu không thì, hehe, lão nương hiện tại là một võ giả.
Liễu Yên Nhi liếc nhìn Tề Minh, sau đó đứng dậy, đi theo bọn Lục Vân đi ra khỏi quán cà phê.
Một lúc sau.
Một người đàn ông trung niên bước vào.
Trong mắt Tề Minh tràn ngập hàn quang nói: “Chú Minh, giúp cháu xử lý tên nhóc kia.”
Vương Băng Ninh vốn đã trở lại bình thường, nhưng Tề Minh lại không cam lòng, nhất là hôm nay lại gặp Vương Băng Ngưng, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa, làm anh ta như trở về thời đại học, về những ngày đầu tiên gặp Vương Băng Ngưng.
Cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch, thật sự đã lâu không tự trải nghiệm qua.
Vì vậy, bất kể Lục Vân có phải là công cụ thôi hay không, chỉ cần hắn hôn Vương Băng Ngưng, hắn nhất định sẽ phải trả giá. Tề Minh không muốn để lại bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào cho mình.
Nghe được lời nói của Tề Minh, người đàn ông trung niên gọi là chú Minh liền cau mày nói: “Chủ nhân, đừng quên mục đích của chúng ta đến Giang Thành.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông trung niên, Tề Minh chỉ có thể nói: “Được rồi, chú Minh, cháu biết rồi, việc quan trọng đầu tiên là chúng ta đi tìm vị thần y đó, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cháu mới đến gặp thằng nhóc đó để tính sổ, vậy là được rồi đúng không?”
Lúc này chú Minh mới gật đầu.