Nhưng sự xuất hiện của Lý Lộ đã thay đổi tất cả.
“Không ngờ vốn dĩ tôi không định quay trở lại công việc cũ…”
Trác Đại Vĩ cười khổ nói: “Mặc dù người thanh niên tên Lục Vân kia rất ác độc nhưng tôi không thể không đánh cược được.”
Mặc dù Lục Vân ác độc nhưng so với Đàm gia ở thủ đô, Trác Đại Vĩ nghiêng về phía Đàm gia nhiều hơn.
Ông ta thực sự không muốn chốn chui chốn nhủi kiểu này nữa.
Hơn nữa, một người dù có ác độc đến đâu cũng không phải là đối thủ của Đàm gia giàu có và quyền lực đúng không?
Trác Đại Vĩ quyết định đánh một canh bạc.
Trong khi ông ta đang giải tỏa cảm xúc của mình, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Trác Đại Vĩ còn tưởng rằng Lý Lộ quên giải thích gì đó trước khi về nên ông ta đi tới mở cửa.
Thế nhưng người mà ông ta nhìn thấy sau khi mở cửa lại khiến da đầu ông ta ngứa ran.
Người đứng ở cửa không phải là Lý Lộ mà là một người thanh niên.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Từng sợi lông trên người Trác Đại Vĩ lúc này đều dựng đứng.
Bởi vì người thanh niên trước mặt chính là đối tượng mà ông ta định điều tra, người thanh niên thần bí bên cạnh Tiêu Thấm, Lục Vân.
“Ông là Trác Đại Vĩ? Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Lục Vân. Chắc hẳn ông đã biết đến tôi trên mạng.”
Trên mặt Lục Vân nở nụ cười nhưng càng nhìn, Trác Đại Vĩ lại càng cảm thấy sởn gai ốc.
Làm sao hắn lại biết tên của ông ta, cũng biết ông ta tìm kiếm tài liệu về hắn ở trên mạng?
Trác Đại Vĩ hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi là Trác Đại Vĩ nhưng tôi không biết cậu.”
“Đừng chối vội, để tôi vào gặp mặt ông đã!”
Lục Vân mỉm cười. Giống như Lý Lộ trước đó, hắn không hề hỏi ý kiến của Trác Đại Vĩ mà đã tự đi đến phòng khách, ngồi xuống và nói: “Trên ghế sô pha của ông có mùi rất nồng.”
Trác Đại Vĩ sửng sốt nhưng sau đó sắc mặt tối sầm lại, nói: “Cậu nhóc, cậu không có sự đồng ý của tôi mà đã xông vào nhà riêng. Cậu không biết làm vậy là phạm pháp ư?”
“Phạm pháp?”
Lục Vân cười nói: “Ha ha, thật không ngờ có một ngày tay săn ảnh bậc nhất trong giới giải trí lại thật sự nói ra hai chữ ‘phạm pháp’!”
Giới giải trí có một luật bất thành văn, luật đó nói người của công chúng không có quyền riêng tư mà không thèm đề cập đến pháp luật, dù sao, đây là chỉ là một luật lệ hão huyền mà các tay săn ảnh tự đặt ra thôi, có hợp pháp hay không cũng thật khó xác định.
Có người nói như vậy là để giám sát những nhân vật của công chúng, khiến họ tích cực hướng lên.
Rồi cũng có người nói, đây là hành vi xâm phạm quyền riêng tư của người nổi tiếng.
Thật khó để phân định được.
Nhưng có một điều có thể khẳng định được chính là nghề săn ảnh cực kỳ rủi ro, nếu chẳng may làm mất lòng đại lão thì kết cục sẽ rất thảm.