“Nếu anh không thích bị paparazzi nhìn chằm chằm thì đừng có đến rảnh rỗi là đến thăm đoàn phim nữa.
“Tiêu Thấm là chị gái tôi, tôi đến thăm thì có vấn đề gì chứ?”
“Anh… anh là đồ thiểu năng! Cho dù anh là một võ giả thì cũng là một võ giả thiểu năng!”
Người ta nói rằng từ khi một người phụ nữ bắt đầu chửi người trở về sau, có nói lý với cô ta cũng vô ích, nhưng hôm nay Lục Vân vẫn phải lý luận với Long Diệc Tuyết.
“Theo những gì cô nói, chỉ cần Lý Lộ không làm điều gì quá khích, thì cô cứ để cô ta muốn làm gì cũng được. Có nghĩa là phải đợi đến khi Lý Lộ làm tổn thương chị sáu của tôi mấy người mới có chuyện để làm? Nếu thực sự để đến lúc đó, phản kích lại còn ý nghĩa gì?”
Lục Vân không thích bị động, đối mặt với nguy cơ, hắn luôn chủ động xuất kích trước.
Nếu không động chính là đồ con rùa.
“Không thể nào!”
Long Diệc Tuyết phản bác: “Lý Lộ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, cho dù cô ta đã gả vào nhà họ Đàm cũng nhất định không dám chọc giận Long gia chúng tôi, nếu không cô ta đã ra tay từ lâu rồi.”
Chỉ cần hành vi của Lý Lộ vẫn nằm trong phạm vi Long gia có thể chấp nhận được, thì những hành động của cô ta cũng không khác gì mấy tên chó săn kia.
Những tên chó săn bình thường chỉ viết một số bài báo bôi xấu để kiếm lưu lượng truy cập, còn những tên do chính tay Lý Lộ bồi dưỡng thì chỉ tập trung vào một mình Tiêu Thấm.
Nhưng bản thân Tiêu Thấm không quan tâm.
Lục Vân nói: “Bởi vì Lý Lộ vẫn chưa ra tay nên cô ta mới là mối đe dọa tiềm ẩn. Cô ta đã nhìn chằm chằm vào chị gái tôi rất lâu rồi nhưng vẫn không tìm được bất kỳ thông tin nào mang tính quyết định. Lỡ như một ngày nào đó cô ta không còn kiên nhẫn thì sao? Cô không phải Lý Lộ, làm sao cô biết Lý Lộ nghĩ gì?”
“Không có lỡ như, không phải ai cũng thiểu năng như anh đâu!”
Lại mắng người!
Mắng người nữa rồi!
Ban đầu Lục Vân nể tình Long Diệc Tuyết là bạn của chị sáu, nên đã tôn trọng cô ta để tạo ấn tượng tốt một chút, nhưng rõ ràng người phụ nữ này càng mắng càng nghiện rồi.
Tới mức này rồi còn có thể nhịn được không?
Lục Vân không thể chịu đựng được nữa, vì vậy hắn lập tức làm đầy thêm điểm thiên phú công kích bằng lời nói, hắn nói: “Cô nói không có lỡ như sao, tôi sẽ cho cô một ví dụ đơn giản, ví dụ, hai chúng ta đang ngủ…”
“Ai muốn ngủ với anh!” Long Diệc Tuyết lập tức cắt ngang.
Lục Vân không quan tâm cô ấy nói gì, hắn quát: “Im đi! Tôi đã nói là ví dụ. Hai chúng ta đang ngủ. Nếu tôi nói không muốn làm điều đó, nhưng chín mươi chín lần đầu thì tôi có thể không, nhưng mà, có phải cô đã quá tin tưởng vào khả năng khống chế của tôi rồi không, cô cũng cho rằng chuyện này cũng không thể nào có ‘lỡ như’ sao?
Nếu đến lần thứ một trăm, tôi ăn nhiều một chút hàu và cật cừu… Tôi mới thâm nhập vào thì sao?
Trên đời này không bao giờ có chuyện gì là tuyệt đối, nếu cô dám nói Lý Lộ sẽ không bao giờ ra tay, điều đó chỉ chứng tỏ cô quá ngây thơ, cô là một bông hoa lớn lên trong nhà kính, rõ ràng cô không ra ngoài trải nghiệm, làm sao cô biết mình xấu như thế nào.”